TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Cố Du bật cười khẽ, nhìn hắn một lúc lâu rồi hỏi: “Nhưng cậu vẫn muốn đi, đúng không?”

Tống Hạ hạ giọng, gần như thì thầm: “Lần trước, lúc Triệu Vũ Hạo bọn họ bắt nạt em, chính hội trưởng Quý đã đi ngang qua và giúp đỡ. Em vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn anh ấy, nhưng người ta lại quá xa cách, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội nói một câu…”

Nghe vậy, Cố Du bật cười thành tiếng: “Cậu là muốn cảm ơn hắn, hay là nhân cơ hội tiếp cận? Sao hả, cậu thích hắn à?”

Tống Hạ ngẩn ra, như thể bị câu hỏi ấy dọa sững, vội vàng xua tay: “Không có! Không phải đâu!”

Miệng nói vậy, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ bối rối và mất mát rất khó nhận ra, như thể đang cố gắng che giấu điều gì.

Cố Du lặng lẽ quan sát hắ n, ánh mắt sâu thêm vài phần, thần sắc như đang cân nhắc điều gì đó.

Tống Hạ cụp mắt, tránh ánh nhìn của hắn, trong lòng lại thở phào một hơi.

Cố Du tức giận, chẳng qua là vì cảm thấy hắ n đang vượt ra khỏi vòng kiểm soát của mình, chứ không phải thật sự phản đối chuyện hắ n đi thi. Chỉ cần khiến Cố Du tin rằng hắ n không có ý rời bỏ, chỉ đơn giản là ngưỡng mộ Quý Minh Xuyên mà thôi, thì chắc chắn hắn sẽ không cản trở, thậm chí còn có khả năng thuận nước đẩy thuyền cho qua.

Bởi vì theo cốt truyện gốc, Cố Du sẽ xem hắ n như một công cụ để tiếp cận thế lực khác, nên Tống Hạ có lý do để suy đoán nếu hắ n thật sự có thể thuận lợi tiếp cận Quý Minh Xuyên, hơn phân nửa Cố Du sẽ vui mừng. Bởi từ trước tới nay, Quý Minh Xuyên luôn là đối tượng mà Cố Du muốn kết thân, mượn sức.

Quả nhiên, Cố Du nhìn hắn chăm chú một lúc lâu, khóe môi bỗng cong lên, thay đổi thái độ: “Thích thì theo đuổi đi, có gì đâu? Quý Minh Xuyên cũng được đấy, chỉ là tính cách hơi lạnh, tôi không thích. Cậu mà thích, tôi giúp?”

Tống Hạ tròn xoe mắt, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Không không không… Không phải, em không có ý đó!”

Cố Du nhướng mày, mất kiên nhẫn: “Sao thế? Có gì mà không được?”

Tống Hạ cúi đầu, giọng lí nhí: “Không phải… Ý em là, hội trưởng Quý quá xuất sắc, em… em không với tới.”

Cố Du hừ lạnh đầy khinh miệt, ánh mắt quét một vòng trên khuôn mặt Tống Hạ, mang theo vài phần thất vọng: “Cậu xinh đẹp thế này, làm gì có ai không thích? Trừ phi hắn không thích con trai.”

Tống Hạ thầm nghĩ: Đúng thật, Quý Minh Xuyên đúng là không thích nam.

Nhưng mặt ngoài vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn, ngượng ngùng nói: “Cố thiếu, ngài đừng đùa em nữa…”

Cố Du nghĩ một lát, rồi hào phóng gật đầu: “Được rồi, nếu cậu muốn tham gia cái cuộc thi GBIC đó, thì cứ đi đi.”

Tống Hạ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, còn mang theo vài phần mừng rỡ dè dặt: “Thật sự được sao?”

Cố Du lười biếng tựa lưng vào sofa: “Có điều, tôi muốn cậu nhân cơ hội này, đem Quý Minh Xuyên nắm cho chắc vào.”

Sắc mặt Tống Hạ khẽ thay đổi, có chút khó xử: “Cái này em sợ mình không làm được…”

“Có gì mà không làm được?” Cố Du gạt phăng lời từ chối.

“Nhưng mà… ” Giọng hắn bỗng đổi sắc, ánh mắt sáng lên, nhìn Tống Hạ chằm chằm: “Cậu phải nhớ kỹ. Bất kể sau này cậu ở bên ai, thì trước sau gì, cậu vẫn là người của tôi. Hiểu chưa?”

Tống Hạ nhìn vào cặp mắt lạnh lẽo của Cố Du, không biết đang nghĩ gì, cúi đầu đáp, giọng mang theo ý vị sâu xa: “Dĩ nhiên rồi, Cố thiếu.”

Đợi đến khi Tống Hạ rốt cuộc thoát được khỏi Cố Du, rời khỏi biệt thự hội học sinh thì trời cũng đã sẩm tối.

Đèn đường hai bên hàng cây đã bật sáng, ánh sáng mờ kéo dài bóng cây thành những vệt dài trên mặt đất.

Tống Hạ đi chầm chậm trên con đường dẫn về ký túc xá, bước chân mỗi lúc một chậm lại.

Hắ n mơ hồ có cảm giác có người đang theo dõi mình.

Học viện Gia Đức vốn không bắt buộc học sinh phải ở nội trú. Phần lớn học sinh ở đây đều là con nhà giàu hoặc gia thế hiển hách, đi học đều có xe riêng đưa đón, vô cùng tiện lợi.

Chỉ có số ít học sinh lựa chọn ở lại ký túc xá trong trường Tống Hạ là một trong số đó.

Tuy cha mẹ hắ n đều là lãnh đạo cấp cao trong doanh nghiệp lớn, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là người đi làm thuê. Không đến mức có tài xế riêng đưa đón. Hai người họ công việc bận rộn, không có thời gian đưa đón hằng ngày, mà quãng đường từ nhà đến trường lại khá xa, nên ngay khi nhập học, Tống Hạ đã chủ động xin được ở nội trú.

Ký túc xá của học sinh diện đặc chiêu nằm ở vị trí khá xa trung tâm, từ đây đi bộ về phải mất hơn 20 phút.

Dù đi xe đạp cũng mất chừng bảy, tám phút.

Tống Hạ rẽ về phía khu để xe, vài lần vô thức quay đầu lại lần nào cũng thấy có bóng người thấp thoáng phía sau.

Quả nhiên, có ba, bốn người đang lặng lẽ bám theo hắ n.

Đến gần khu nhà để xe, mấy người đó mới lộ diện từ bóng cây, vây lấy hắ n theo hình vòng cung, chặn mọi đường lui.

Tống Hạ không lấy làm ngạc nhiên, người cầm đầu quả nhiên vẫn là Triệu Vũ Hạo.

Hắ n nhìn thẳng vào Triệu Vũ Hạo, lạnh giọng hỏi: “Lại là các người. Muốn gì đây?”

Triệu Vũ Hạo thì nhìn hắ n bằng ánh mắt thích thú khi người khác gặp họa: “Sao? Còn chịu nổi tính tình của Cố thiếu chứ?”

Ánh mắt Tống Hạ thoáng tối lại, không lên tiếng.

Triệu Vũ Hạo càng tỏ ra đắc ý, hai tay đút túi quần, bước từng bước chậm rãi về phía trước: “Tiểu tử cậu cũng giỏi che giấu đấy. Định đổi phe đầu quân cho người khác hả? Nếu không phải tôi nhắc Cố thiếu, cậu chẳng phải đã toại nguyện rồi sao?”

Tống Hạ thầm nghĩ quả nhiên không khác với những gì mình đoán.

Khó trách hôm nay Cố Du đột nhiên gọi nhiều cuộc như thế thì ra có kẻ đi mật báo.

Tống Hạ bình tĩnh nhìn Triệu Vũ Hạo, giọng lạnh: “Cho nên, các người đến để ‘thừa nước đυ.c thả câu’?”

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.