TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Những học sinh diện đặc chiêu như Tống Hạ, sở dĩ có thể vào được Gia Đức học viện, nhất định là vì có năng lực hoặc thiên phú vượt trội. Nếu họ có thành tích tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ dễ dàng được các công ty hàng đầu mời về làm việc.

Đương nhiên, tiền đề là họ phải sống sót trong môi trường “nuốt người” như Gia Đức này, không được suy sụp, cũng không được gục ngã.

Quý Minh Xuyên nhìn cậu nam sinh đang xoay xở cực kỳ linh hoạt giữa bốn phía vây công, không trả lời thêm gì.

Bên kia, Tống Hạ hoàn mỹ né tránh hết mấy đòn tấn công, động tác linh hoạt khiến đám người kia đánh hụt liên tục. Hắ n quay người đẹp mắt, tung cú đá trúng ngay ngực một tên, khiến đối phương kêu thảm rồi ngã lăn ra đất.

Lộ Sâm không nhịn được mà xuýt xoa:

“Không ngờ luôn, nhìn nhỏ con vậy mà đánh khá thật đấy.”

Quý Minh Xuyên bất giác nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước nam sinh này, chỉ trong vài câu đối thoại đã vặn trật khớp tay Phó Cẩn, sau đó lại "ngây thơ" nắn về như cũ. Kết quả là vị đại thiếu gia kia đến giờ vẫn đang nằm viện tĩnh dưỡng, chưa dám đến lớp. Khóe môi Quý Minh Xuyên khẽ cong.

“Tôi thấy cậu ta rất có năng lực, chắc không cần chúng ta ra mặt đâu.”

Vừa dứt lời, Tống Hạ lại đánh ngã thêm một tên đang định đánh lén. Đúng lúc đó, dư quang trong mắt hắ n thoáng nhìn thấy hai bóng người cách đó không xa.

Ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt.

Tống Hạ lập tức thay đổi sắc mặt.

Hắ n không đánh lại nữa, mà bất ngờ chạy vài bước về phía trước, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám Triệu Vũ Hạo. Vẻ bình tĩnh trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là một biểu cảm hoảng loạn và bất lực được căn đúng mức hoàn hảo.

Hắ n loạng choạng chạy về phía Quý Minh Xuyên, vừa vẫy tay vừa hô hoán, giọng đầy hoảng loạn và gấp gáp: “Hội trưởng! Cứu mạng!”

Do chạy quá nhanh, hắ n trượt chân, không đứng vững, cả người lao thẳng vào lòng Quý Minh Xuyên.

Ban đầu Quý Minh Xuyên không định đỡ lấy hắ n, nhưng cú va chạm kia quá mạnh, anh theo phản xạ đưa một tay ra đỡ vai Tống Hạ, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên lưng hắ n, giữ cho thân thể hắ n không bị ngã.

Trán Tống Hạ suýt nữa đập vào cằm Quý Minh Xuyên, chóp mũi kề sát lớp đồng phục của đối phương, mơ hồ có thể cảm nhận được hương thơm lành lạnh và hơi thở ấm áp phả thẳng vào mặt. Hắ n theo bản năng vươn tay ôm lấy eo Quý Minh Xuyên, bám sát vào người anh, sợ mình sẽ lại ngã xuống.

Sự tiếp xúc đột ngột và gần gũi khiến Tống Hạ hơi ngây ra một chút.

Nhìn bề ngoài Quý Minh Xuyên có vẻ gầy, nhưng khi chạm vào lại bất ngờ thấy anh khá rắn chắc. Bàn tay chạm vào eo, hắ n có thể cảm nhận rõ cơ bụng săn chắc và khối cơ rõ ràng, hoàn toàn khác biệt với bản thân mình.

Trong lòng Tống Hạ có chút ngạc nhiên. Cùng là con trai, sao lại khác nhau đến thế?

Quý Minh Xuyên hơi cúi mắt nhìn xuống, đôi đồng tử đen nhánh đối diện với ánh mắt hắ n, ánh nhìn bình thản nhưng như đang im lặng hỏi: “Ôm đủ chưa?”

Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Tống Hạ ngẩn ra một giây, sau đó bừng tỉnh.

Hắ n cuống quýt buông tay, nhanh chóng đứng thẳng dậy, trên mặt thoáng vẻ lúng túng, giọng hạ thấp: “Xin lỗi, hội trưởng… lúc nãy tôi không đứng vững.”

Quý Minh Xuyên không nói gì, chỉ liếc hắ n một cái, rồi đưa tay chỉnh lại cổ tay áo bị Tống Hạ túm đến nhăn nhúm.

Tống Hạ hơi cúi đầu, nén xuống cảm giác xấu hổ, làm ra vẻ ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói tiếp: “Thật sự cảm ơn ngài, hội trưởng… Nếu không có ngài đến kịp, chắc tôi tiêu đời rồi.”

Bị cho "ra rìa" hoàn toàn, Lộ Sâm đứng bên cạnh quan sát từ đầu tới cuối, nghe vậy suýt bật cười: “Tiêu đời?” Vừa rồi chẳng phải còn đánh rất hăng sao?

Tuy nghĩ vậy, nhưng Lộ Sâm vốn là người giỏi quan sát lòng người, không quen vạch trần người khác ngay mặt.

Phía bên kia, đám người Triệu Vũ Hạo khi thấy Quý Minh Xuyên xuất hiện thì khí thế ngạo mạn liền xẹp xuống. Mấy người nhìn nhau mấy lượt, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử và do dự, không biết có nên tiếp tục nữa hay không.

Quý Minh Xuyên lạnh lùng liếc qua bọn họ, giọng nhàn nhạt cất lên: “Các người lại đang làm gì?”

Bị ánh mắt sắc lạnh của Quý Minh Xuyên quét đến, Triệu Vũ Hạo chột dạ, vội gượng cười giải thích: “Không có gì đâu, hội trưởng. Bọn tôi chỉ là thay Cố thiếu dạy dỗ hắn một chút thôi.”

Vài ngày trước, lúc xảy ra chuyện ở lối cầu thang, Tống Hạ vẫn còn là người được Cố Du nâng đỡ. Lúc đó họ sợ gây chuyện nên mới bỏ đi. Nhưng hôm nay thì khác. Triệu Vũ Hạo nghe rất rõ Cố thiếu vừa rồi giận đến mức suýt trào máu gọi điện cho Tống Hạ, yêu cầu hắ n phải cho một lời giải thích. Mà hắ n lại trì hoãn ở hội học sinh quá lâu, chắc chắn sẽ phải lãnh hậu quả.

Là tuỳ tùng của Cố Du, bọn họ xông đến đánh cho bõ tức cũng không có gì lạ.

Ngay cả là Quý Minh Xuyên, cũng đâu thể thò tay can thiệp vào chuyện bên cạnh Cố thiếu?

Nhưng như lần trước, Quý Minh Xuyên hoàn toàn không để tâm đến những lời thoái thác kia, chỉ quay sang hỏi Tống Hạ: “Là như vậy sao?”

“Không phải, không liên quan gì đến Cố thiếu hết.” Tống Hạ không thèm phối hợp với đám người kia, thẳng thắn nói: “Thật ra là vì tôi tham gia cuộc thi viết GBIC do ngài tổ chức, bọn họ thấy ngứa mắt nên cố ý nhắm vào tôi!”

Dám nói thẳng trước mặt luôn?

Triệu Vũ Hạo lập tức biến sắc, tức đến tím mặt, nhịn không được chửi thầm.

Tống Hạ làm như bị dọa sợ, cố tình nép ra sau lưng Quý Minh Xuyên, cúi đầu, tạo dáng yếu ớt đáng thương, lông mi cụp xuống, trông rất vô tội.

Quả nhiên, lời hắ n vừa nói khiến Lộ Sâm bên cạnh bất mãn ra mặt, lạnh giọng cười khẩy: “Ý gì vậy? Bọn tôi muốn tìm vài người cùng thi đấu cũng phải nhìn sắc mặt Cố thiếu nhà các người sao?”

14

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.