TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Phó Cẩn vốn thích kiểu người “ngoài hiền lành như thỏ, trong thì kiêu ngạo giữ mình” như cậu. Chính kiểu đối đãi vừa xa cách vừa lễ phép đó lại càng khiến hắn muốn chinh phục.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu ghé sát tai Tống Hạ, thấp giọng nói: “Đừng tốn công vô ích, người đó không phải loại cậu có thể với tới đâu.”

Nói xong, hắn đưa tay bóp nhẹ sau gáy Tống Hạ, rồi cầm áo khoác bước lên lầu.

Tống Hạ ghét bỏ đến mức phải lau chỗ bị hắn chạm vào, trừng mắt nhìn theo bóng lưng hắn.

Ở đại sảnh, Hàn Dật tình cờ thấy cảnh đó. Anh ta đứng hơi xa, không nghe rõ hai người nói gì, cũng không thấy rõ nét mặt Tống Hạ, nhưng nhìn cũng đoán được tâm trạng cậu không tốt. Vì vậy, anh ta cất giọng an ủi: “Đừng giận, cậu ta tính tình vậy thôi, hơi ‘tiện’ chút nhưng thật ra không phải người xấu đâu.”

Không phải người xấu?

Tống Hạ liếc anh ta một cái đầy khó hiểu, quay lại ghế sofa, nhặt máy tính lên, chẳng buồn nói thêm câu nào.

Hàn Dật lại tiếp tục tìm chuyện để trò chuyện, hỏi: “Cậu học năm mấy?”

“Em cùng lớp với Cố thiếu.” Tống Hạ trả lời lễ độ, nhưng thái độ lại không mấy nhiệt tình.

Hàn Dật có chút bất ngờ.

Phần lớn người khác, hoặc vì thích tính cách cởi mở của anh ta mà chủ động thân thiết, hoặc vì gia thế nhà anh ta mà tìm cách lấy lòng. Hàn Dật hiểu rõ ưu thế của mình, nhờ vậy mà dù ở bất kỳ môi trường xã giao nào, anh ta cũng đều như cá gặp nước.

Thế nhưng ánh mắt Tống Hạ nhìn Hàn Dật lại chẳng hề mang theo chút ý muốn lấy lòng nào, chỉ nhàn nhạt, dửng dưng.

Chính thái độ này lại càng khiến Hàn Dật cảm thấy hứng thú.

Anh ta gần như cố chấp muốn trò chuyện thêm vài câu với Tống Hạ, mong xoay chuyển ấn tượng của cậu về mình. Nhưng Tống Hạ hiển nhiên không quá muốn phối hợp, giọng điệu mỗi lúc một hờ hững hơn.

Có điều, Hàn Dật không phải loại người dễ dàng từ bỏ như thế.

Tống Hạ thầm nghĩ, nếu đã bị kéo vào cuộc nói chuyện, chi bằng nhân cơ hội hỏi thử một chút chuyện về Quý Minh Xuyên.

Thế nên cậu đột ngột lên tiếng: “Anh với hội trưởng… em nói là Quý học trưởng, hai người có thân không?”

Trong nhóm này, chỉ có Cố Du và Tống Hạ là tân sinh năm nhất, còn Hàn Dật, Phó Cẩn và Quý Minh Xuyên đều học năm hai.

“Cũng coi là quen thân, dù sao cũng là bạn học nhiều năm rồi.” Hàn Dật hơi tò mò: “Sao đột nhiên hỏi đến hắn?”

“Trước đó em gặp chút chuyện không hay, may mà được hội trưởng ra tay giúp đỡ. Em chỉ muốn tìm cơ hội bày tỏ chút lòng biết ơn thôi.”

Nghe đến đây, sắc mặt Hàn Dật lập tức hiện rõ vẻ bất bình: “Gặp chuyện không hay? Có phải có ai bắt nạt cậu không?”

Tống Hạ chỉ qua loa nói rằng mình bị người khác chặn đường gây sự, không muốn chia sẻ quá nhiều chi tiết.

Hàn Dật nghe xong, như có điều suy nghĩ:

“Không ngờ Quý Minh Xuyên cũng sẽ tham gia vào mấy chuyện kiểu này. Nhưng mà chắc chỉ là trùng hợp thôi. Tính cách cậu ta thật ra rất lạnh nhạt, nếu chuyện không đến trước mặt thì cậu ta chẳng buồn để tâm đâu.”

Nghe vậy, trong đáy mắt Tống Hạ chợt lóe lên một tia châm biếm khó nhận ra.

Lạnh nhạt? Đúng là chó chê mèo lắm lông.

Ít ra Quý Minh Xuyên còn thật sự giúp cậu giải vây, còn Hàn Dật thì sao? Ngoài việc vô tình kéo thêm đủ thứ phiền phức đến, anh ta đã từng làm được gì?

Đang trò chuyện thì Cố Du bước tới.

Vừa vào sảnh, ánh mắt hắn lập tức nhìn thấy hai người đang nói chuyện với nhau.

Bước chân Cố Du khựng lại đôi chút, sau đó vẫn bước thẳng về phía họ, ánh mắt lướt qua cả hai, giọng nói mang theo sự khó chịu rõ rệt: “Nói chuyện gì mà lén lút vậy? Vui vẻ ghê ha?”

Tống Hạ thấy hắn đến cũng không hề tỏ ra hoảng hốt, trái lại thản nhiên đáp: “Bọn em đang nói chuyện về Quý hội trưởng. Hôm qua em đến thư viện tra tư liệu để làm bài thầy giao, thì bất ngờ bị mấy người Triệu Vũ Hạo chặn ở hành lang, nói là muốn ‘dạy dỗ’ em một chút. May mà hội trưởng đi ngang qua, đuổi bọn họ đi.”

Cậu hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng và cảm kích rất vừa phải: “Nên em mới muốn hỏi Hàn học trưởng xem có quen với hội trưởng không, để tiện cảm ơn một chút.”

Lời Tống Hạ nói, bề ngoài thì giống như chỉ đơn thuần muốn bày tỏ lòng biết ơn với Quý Minh Xuyên, nhưng Cố Du và Hàn Dật lại không hẹn mà cùng chú ý đến một điểm “Triệu Vũ Hạo chặn cậu ở hành lang.”

Cố Du lập tức quên mất chuyện ban nãy hai người thì thầm gì với nhau, ánh mắt trầm xuống rõ rệt: “Triệu Vũ Hạo à… gan hắn to thật đấy?”

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.