TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Triệu Vũ Hạo rất nhanh đã bị gọi vào văn phòng hội học sinh. Cùng bị gọi tới còn có đám người hôm qua đã vây đánh Tống Hạ.

Tống Hạ cụp mắt, lặng lẽ nghe đám người kia quỳ gối dưới đất điên cuồng xin lỗi, thậm chí còn tự vả vào mặt mình. Nhưng cậu lại chẳng thấy hả giận chút nào.

Cậu thừa nhận, đúng là mình cố ý đi mách lẻo.

Bề ngoài thì dùng giọng điệu bình thản để cảm ơn Quý Minh Xuyên, nhưng thực chất là để đẩy chuyện này tới tai Cố Du.

Nếu hôm qua cậu thật sự bị bọn kia làm gì, thì Cố Du e là cũng không tức giận đến vậy.

Vấn đề là bọn kia rốt cuộc chẳng làm được gì, nhưng lại mất mặt trước mặt Quý Minh Xuyên.

Mà Cố Du là người vô cùng kiêu ngạo, đối với quyền uy của bản thân thì đặc biệt nhạy cảm. Hắn tuyệt đối không cho phép thuộc hạ của mình bị mất mặt trước người khác.

Chưa kể, dù bản thân Cố Du có thái độ khinh mạn và đôi khi còn mang chút ý trêu chọc Tống Hạ, thì hắn cũng không dễ dàng để người khác làm vậy.

Ít nhất, loại người như Triệu Vũ Hạo là không xứng.

Cố Du có thể bắt nạt Tống Hạ, người ở tầng lớp như hắn cũng có thể, nhưng mấy kẻ "dưới cơ" thì đừng hòng.

Tống Hạ hiểu rất rõ tâm lý này của Cố Du, vì thế cậu mới chủ động khiến chuyện này bị lôi ra ánh sáng. Làm vậy tuy có thể khiến đám Triệu Vũ Hạo càng thêm căm ghét cậu, nhưng thực ra cuộc sống của cậu xưa nay đã chẳng dễ dàng gì.

Dù cậu không chủ động gây sự với bọn kia, thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm đến.

Việc hôm qua cậu có thể bình an thoát thân, hoàn toàn nhờ vào sự tình cờ gặp được Quý Minh Xuyên.

Chẳng lẽ lần nào cũng may mắn như vậy?

Tống Hạ đã nghĩ tới, rốt cuộc nên làm gì với đám "tuỳ tùng" đó.

Suy đi nghĩ lại, nếu rắc rối do Cố Du mang tới, vậy thì tốt nhất cũng nên để Cố Du giải quyết.

Mà trên thực tế, hành động mách lẻo này đúng là khiến Cố Du hài lòng thỏa mãn được cảm giác kiểm soát và ham muốn quyền lực của hắn. Đối lập hoàn toàn với sự dịu ngoan và nghe lời mà hắn muốn thấy, là thái độ ngấm ngầm chống đối, ngoài mặt phục tùng của những người khác điều đó khiến hắn cực kỳ bực bội.

Đám Triệu Vũ Hạo bị tát đến mức mặt sưng phù như đầu heo, đúng số lượng Cố Du yêu cầu.

Bọn họ đúng là tàn nhẫn với chính mình thật.

Dù vậy, Cố Du vẫn chưa nguôi giận, hắn lạnh lùng nói: "Thật là càng lúc càng có bản lĩnh. Ngay cả người bên cạnh tôi mà các người cũng dám động vào?"

Triệu Vũ Hạo vội vàng đảm bảo: "Không dám nữa! Thật sự không dám nữa!"

Phản ứng của Cố Du là giơ chân đạp mạnh một cú, đá hắn văng vào góc tường, rồi quay đầu hỏi Tống Hạ: "Thế nào? Tiểu Hạ, cậu thấy hả giận chưa?"

Tống Hạ bình tĩnh nhìn Triệu Vũ Hạo đang vô cùng thảm hại.

Thứ cậu thực sự cần chỉ là một lời xin lỗi, và một lời hứa rằng từ nay về sau đừng ai gây phiền phức cho cậu nữa.

Mà trên thực tế, đúng là bọn họ có xin lỗi nhưng xin lỗi Cố Du. Lời hứa cũng là nói với Cố Du.

Còn cái gọi là “công đạo” Cố Du dành cho cậu, thực chất chỉ là một màn tra tấn khiến người ta phát run.

Tống Hạ làm ra vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh. Cậu cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần Cố thiếu không tức giận là được rồi, tôi không có gì để tức giận cả."

Lời này nghe nhẹ nhàng, mà lại cực kỳ thấm thía. Khiến đám Triệu Vũ Hạo nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cố Du lại bật cười, đá thêm một cú, lười nhác nói: "Nếu tiểu Hạ không giận mấy người, thì cút đi đi."

Đám Triệu Vũ Hạo vừa bò vừa lăn mà rời khỏi, miệng không ngừng nói: "Cảm ơn Cố thiếu! Cảm ơn Cố thiếu!"

Tống Hạ nhìn theo bóng dáng chật vật của họ, ánh mắt bình tĩnh, biểu cảm ngoan ngoãn. Hàng mi dài rũ xuống che đi ánh mắt lạnh lẽo bên trong.

Cậu biết rõ bọn họ chỉ là ngoài mặt phục tùng, trong lòng thì hận cậu đến thấu xương.

Nhưng thì sao chứ?

Còn có thể tệ hơn hiện tại được nữa à?

Một kẻ đã bị giẫm nát dưới bùn thì chẳng còn gì để mất cả.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tống Hạ chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Cậu vô thức quay đầu nhìn theo hướng đó, rồi sững sờ.

Ở lan can tầng hai, cạnh thang cuốn, có một người đang đứng.

Là Quý Minh Xuyên.

Quý Minh Xuyên một tay chống lên lan can, tư thế tùy ý nhưng lại toát ra khí thế ngạo nghễ khiến người khác không thể không chú ý.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Quý Minh Xuyên không né tránh, ngược lại còn nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo, như đang dò xét điều gì.

Tống Hạ bỗng thấy tim đập hụt một nhịp, vội cúi đầu, cụp mắt, cố che giấu cảm xúc hoảng hốt.

Cậu không biết Quý Minh Xuyên đứng đó đã bao lâu, cũng không rõ đối phương đã chứng kiến bao nhiêu.

Trong đầu Tống Hạ nhanh chóng tua lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, cố gắng nghĩ xem mình có chỗ nào sơ hở không.

Cậu nghĩ là không, ít nhất là bề ngoài.

Nhưng với sự khôn khéo và nhạy bén của Quý Minh Xuyên, nếu chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, thì không thể nào không nhìn ra cậu đang âm thầm giật dây và mưu tính.

Nếu là người khác, thấy thì cứ thấy, chẳng sao cả.

Dù sao học sinh ở Học viện Gia Đức này muốn sống sót thì ai chẳng có tâm cơ đầy mình?

Nhưng mà đó là Quý Minh Xuyên.

Cậu còn đang định để lại ấn tượng tốt cho người ta, để sau này còn tiện "ôm đùi".

Theo như Tống Hạ hiểu về vị thiếu gia này tuy rằng trong lòng toàn mưu tính, nhưng lại cố tình yêu thích kiểu người đơn thuần, ngây thơ, vô hại như vai chính sẽ xuất hiện hai năm sau. Càng là kiểu sạch sẽ, hành xử ngay thẳng thì lại càng hiếm có ở Gia Đức, đủ khiến mấy cậu ấm cô chiêu trên cao kia cảm thấy mến mộ và thương xót.

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.