TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Hai người một trước một sau bước vào đại sảnh. Tống Hạ lập tức cúi đầu, ánh mắt quay trở lại màn hình máy tính, tiếp tục làm bài.

Phó Cẩn vừa bước vào đã nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau bên bàn. Ánh mắt hắn lướt qua Tống Hạ với vẻ không rõ ý vị, cuối cùng dừng lại trên người Hàn Dật. Trên mặt vẫn là nụ cười lười biếng thường thấy, nhưng trong đáy mắt lại ẩn hiện vài phần khó chịu.

“Nói chuyện gì vui thế? Nhìn có vẻ rôm rả quá nhỉ?”

Hắn đi tới, đặt tay lên vai Tống Hạ, thuận thế kéo cậu lại gần mình, hành vi đầy tính chiếm hữu.

Tống Hạ cau mày. Dù cho tình huống hiện tại có giống như học sinh tiểu học bị “phân chia” phe phái, thì cậu vẫn thấy khó chịu khi bị đối phương động tay động chân quá mức như vậy.

Cậu giơ tay gạt phắt tay Phó Cẩn ra, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn: “Phiền anh tự trọng.”

Giọng nói mang theo sự lạnh lẽo cố nén.

Phó Cẩn hiển nhiên không ngờ cậu thằng nhóc ngoan ngoãn trông y như thỏ con này lại có thể dứt khoát gạt tay hắn ra như vậy. Hắn sững người một chút, sau đó bỗng bật cười vì quá đỗi tức giận: “Gan lớn đấy. Dám đối xử với tôi kiểu đó à?”

Hàn Dật lên tiếng hoà giải: “Phó Cẩn, đừng có động tay động chân linh tinh. Tống Hạ đâu phải loại người như đám quanh quẩn bên cạnh cậu.”

Nghe vậy, ánh mắt Phó Cẩn liếc sang anh ta, trong đáy mắt thêm vài phần lạnh lẽo:

“Cậu hiểu rõ cậu ta lắm sao?”

Khí thế giữa hai người bắt đầu căng thẳng, lời nói cũng mang theo ý đối đầu.

Tống Hạ nhìn Hàn Dật vì mình mà lên tiếng, nhưng vẫn chẳng có chút cảm động nào.

Theo như cốt truyện gốc, Hàn Dật đúng là người có tính cách chính trực, thường ra mặt giúp đỡ người yếu thế. Cậu lúc đầu cũng bị dáng vẻ "chính nghĩa" ấy thu hút, dần dần sa vào, nghĩ rằng Hàn Dật không giống với những người khác.

Nhưng sự thật là, kể cả khi Cố Du đẩy cậu xuống khỏi sân thượng, Hàn Dật cũng chỉ gào lên vài câu trách móc, chẳng hề có bất kỳ hành động thực chất nào để giúp cậu.

Trái lại, chính hành động “giúp đỡ nửa vời” đó lại khơi mào thêm thù oán, khiến cậu chuốc lấy tổn thương từ cả Cố Du lẫn Phó Cẩn và những kẻ đứng sau.

Biết trước được những diễn biến ấy, Tống Hạ thật sự không thể nào dâng nổi chút cảm kích nào với hắn.

Cậu gập máy tính lại, chẳng buồn nhìn thêm hai người kia lấy một cái, xoay người đi về phía sofa bên cạnh, để mặc chiến trường lại cho họ, còn mình tiếp tục viết bản kế hoạch.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cậu đã chú ý thấy một bóng người cao lớn từ nhà bếp bước ra.

Là Quý Minh Xuyên.

Thảo nào nãy giờ không thấy đâu, thì ra là vào bếp.

Quý Minh Xuyên cầm theo một bình nước lạnh, vừa mở ra uống một ngụm, vừa bước ngang qua đại sảnh. Nhìn thấy hai người kia đang khẩu chiến, anh cau mày lại, lạnh giọng cắt ngang bầu không khí căng thẳng: “Cãi cái gì đấy?”

Giọng Quý Minh Xuyên không lớn, nhưng vẫn đủ khiến Phó Cẩn và Hàn Dật đồng loạt im bặt. Sắc mặt hai người đều không dễ coi, nhưng không ai tiếp tục lên tiếng.

Tống Hạ ngồi yên trên sofa, âm thầm quan sát toàn bộ tình hình.

Vừa rồi hai người đó còn suýt nữa lao vào nhau, thế mà lúc này lại cùng lúc im lặng, ngay cả vẻ tức giận trên mặt cũng thu lại vài phần.

Trái lại, Quý Minh Xuyên chỉ cần nói một câu là khiến cả hai câm lặng, bản thân anh lại vẫn giữ vẻ bình thản như thường.

Khí thế như vậy ngay cả Cố Du cũng không làm được.

Tống Hạ nhìn theo bóng Quý Minh Xuyên xách túi laptop lên lầu, cụp mắt xuống, trong lòng càng thêm khẳng định phán đoán của mình.

Cậu chỉ do dự nửa giây, rồi lập tức quyết định nắm lấy cơ hội này. Cậu đứng dậy đuổi theo, dè dặt gọi một tiếng: “Hội trưởng.”

Bước chân Quý Minh Xuyên khựng lại một chút, anh nghiêng đầu liếc nhìn cậu.

Tống Hạ đối diện ánh mắt anh, giọng nhẹ nhàng, ánh nhìn chân thành: “Chuyện hôm qua ở cầu thang cảm ơn anh.”

Ánh mắt Quý Minh Xuyên dừng lại trên người cậu một lát. Ánh nhìn sâu thẳm, không mang theo cảm xúc gì. Sau đó, anh dời mắt đi, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”

Rồi tiếp tục bước lên lầu.

Trong biệt thự này, các thiếu gia đều có phòng riêng. Tống Hạ nhìn bóng lưng anh khuất dần ở cuối cầu thang, đoán rằng chắc là lên phòng làm việc.

Dù chỉ là học sinh, nhưng nghe nói Quý Minh Xuyên đã tiếp nhận không ít công việc kinh doanh của gia tộc.

Tống Hạ không nghĩ nhiều nữa, vừa định xoay người trở lại thì phát hiện không biết từ lúc nào Phó Cẩn đã đứng ngay sau lưng mình.

Có lẽ do bị vài người làm bẽ mặt nên sắc mặt hắn hôm nay không đẹp chút nào. Hắn thấy Tống Hạ luôn lạnh nhạt với mình, vậy mà lại chủ động đi nói chuyện với Quý Minh Xuyên, ánh mắt lập tức tối sầm lại: “Thế nào? Sợ Cố Du không che nổi cậu nữa, nên tính tìm cành cao khác bám vào?”

Tống Hạ bị nói trúng tim đen, nhưng mặt không đổi sắc, thản nhiên nhìn hắn: “Che chở hay không che chở gì đó, chẳng lẽ tôi có nguy hiểm đến mức ấy sao?”

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.