TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Tống Hạ không thể để mọi chuyện cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng bất lợi với mình, cũng chẳng muốn phí công ngồi chờ cái gọi là “vai chính thụ” đến cứu rỗi.

Dù gì thì người kia cũng không thật sự có khả năng cứu được cậu, huống hồ còn phải chờ hơn hai năm nữa mới nhập học.

Chưa kể, vai chính thụ đó còn là học sinh tuyển thẳng theo diện đặc biệt.

Những việc người đó có thể làm được, tại sao cậu lại không?

Cậu phải tìm cách tự cứu mình.

Nhưng chỉ dựa vào bản thân thì rõ ràng không đủ. Đây là Học viện Gia Đức cậu không có xuất thân hiển hách, cũng chẳng có hậu thuẫn mạnh mẽ, căn bản chẳng có lấy một phần thắng nào.

Tống Hạ buông bản kế hoạch trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xa xa, trong lòng không ngừng suy tính.

Cậu cần một chỗ dựa một chỗ dựa thật sự mạnh mẽ và an toàn.

Dựa theo quan sát suốt khoảng thời gian qua, Tống Hạ cảm thấy hội trưởng Hội học sinh, Quý Minh Xuyên, có lẽ là lựa chọn tốt nhất của mình.

Quý Minh Xuyên không chỉ có thân thế địa vị cao quý, mà còn có một đặc điểm khiến Tống Hạ cảm thấy cực kỳ yên tâm. Trong ngôi trường toàn nam sinh quý tộc này, chỉ có mình anh là dường như không hề có hứng thú với nam giới.

Theo cốt truyện mà Tống Hạ biết, dù Quý Minh Xuyên cũng xuất hiện khá nhiều, nhưng anh luôn hành động một mình, bên cạnh không dính dáng đến bất kỳ thị phi nào. Anh thậm chí từng công khai bày tỏ rằng bản thân không thích nam sinh dĩ nhiên, cũng chưa từng có nữ sinh nào xuất hiện cạnh anh.

Vai chính công và thụ từng đánh giá về anh như sau: “Công việc chính là người yêu của cậu ta.”

Tống Hạ là trai thẳng.

Với tư cách một người dị tính, khi biết trước số phận bi thảm của mình là sẽ bị “bẻ cong”, thì người như Quý Minh Xuyên quả thực mang lại cho cậu cảm giác an toàn rất lớn.

Cậu âm thầm hạ quyết tâm, nếu đã không thể làm “em trai nhỏ” bên cạnh Cố Du, thì hãy cố trở thành “em trai nhỏ” của Quý Minh Xuyên.

Chỉ là, chuyện đó không dễ chút nào.

Quý Minh Xuyên không phải kiểu người dễ tiếp cận.

Ngược lại, ngoài anh ra, cái đám công tử nhà giàu trong trường lại rất thích trêu chọc cậu.

Dù Tống Hạ đã cố gắng viện cớ để kéo dài thời gian, thì cuối cùng vẫn không tránh được việc gặp phải Hàn Dật vai chính công trong tiểu thuyết, cũng là người mà Cố Du thích.

Tống Hạ gặp Hàn Dật tại sảnh lớn của hội học sinh.

Hôm ấy cậu vừa ngồi viết kế hoạch vừa chờ Cố Du quay lại.

Đột nhiên, cánh cửa biệt thự được đẩy ra. Một nam sinh cao ráo, sáng sủa bước vào.

Tống Hạ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hàn Dật.

Có thể được Cố Du để mắt tới, thì ở Học viện Gia Đức, Hàn Dật dĩ nhiên cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy. Tuy anh ta không biết Tống Hạ là ai, nhưng Tống Hạ thì biết rõ anh ta. Vừa nhận ra, cậu lập tức cúi đầu.

Không một tiếng động, cậu dịch người sang bên, xoay lưng lại phía cửa, tiếp tục vùi đầu làm bài.

Hàn Dật vừa từ sân bóng rổ trở về, tay ôm bóng, tiện tay ném vào góc phòng. Anh ta mặc đồ thể thao đơn giản, hai bên thái dương vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trông vừa khoẻ khoắn vừa rạng rỡ như ánh mặt trời.

Ánh mắt anh ta nhanh chóng dừng lại ở cậu nam sinh đang cắm cúi gõ bàn phím bên cạnh bàn làm việc, liền tò mò hỏi: “Cậu là ai thế?”

Tống Hạ rất muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng giọng Hàn Dật vang khá lớn, mà nơi này lại chẳng còn ai khác. Cậu đành phải quay đầu lại, gượng cười chào: “Chào học trưởng, em là Tống Hạ.”

“Tống Hạ? Tôi biết cậu!” Hàn Dật cười nói: “Là ‘thỏ con’ mới xuất hiện bên cạnh Cố Du đúng không? Tôi nghe người ta nhắc tới cậu rồi.”

Tống Hạ âm thầm trợn trắng mắt, trong góc mà đối phương không nhìn thấy.

Đám người này rốt cuộc mắc bệnh gì vậy? Nói chuyện kiểu gì cũng phải thêm cái từ “thỏ con” vào mới được sao?

Hàn Dật thoải mái ngồi xuống chiếc bàn đối diện. Tuy vẫn cách một khoảng, nhưng hơi thở mang theo mùi mồ hôi và mùi cơ thể nhàn nhạt vẫn phảng phất lan tới.

Tống Hạ không tiện tỏ vẻ khó chịu quá rõ, nhưng vẫn không kìm được mà hơi rụt người lại.

Hàn Dật chú ý đến động tác nhỏ đó của cậu, lại không ngờ cử chỉ ấy mang ý ghét bỏ, ngược lại còn cười: “Quả nhiên rất nhút nhát, đúng là giống thỏ con thật đấy.”

Ngón tay Tống Hạ đang gõ bàn phím khựng lại một chút, lần này cậu không thèm che giấu sự khinh thường trong mắt mình nữa.

Đáng tiếc, Hàn Dật lại không nhận ra.

Bởi vì lúc này có người khác vừa bước vào phòng, ánh mắt anh ta lập tức dời về phía cửa.

Tống Hạ cũng quay đầu nhìn theo.

Là Quý Minh Xuyên.

Tống Hạ vừa thấy anh thì trong lòng liền dâng lên một cảm giác gì đó, đang định mở lời thì ánh mắt chợt dừng lại phía sau Quý Minh Xuyên còn có một người.

Là Phó Cẩn.

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.