TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Chung Hoành từ từ nhíu mày, cậu có trực giác Lê Dạ sẽ không nói lời không giữ lời mà bỏ mặc Tằng Minh và Cố Giai, nhưng họ đều không có ở đây — Chung Hoành định đến phòng chờ sinh tìm thử xem.

Mắt cá chân bị thứ gì đó va vào. Chung Hoành cúi đầu nhặt nó lên, là cảm giác trơn tuột, nhầy nhụa, có chút mềm, còn có chút đàn hồi, thỉnh thoảng lại có một chút cảm giác lông tơ lồi lên.

Cậu chỉ cảm thấy cảm giác này có chút quen thuộc, thì đã bị ai đó gọi lại: “Này! Đó là quả bóng của con, đá cho con.”

Bóng? Chung Hoành lại cúi đầu nhìn một cái, sau đó như nghĩ đến điều gì đó, trong dạ dày một trận cuộn trào, suýt nữa thì nôn ra trước mặt cậu bé kia.

Chung Hoành ném quả bóng qua cho nó, cậu bé bắt lấy quả bóng: “Cảm ơn!” Phía đối diện trong bóng tối hẳn là còn có mấy đứa trẻ khác, cậu bé quay người ném về một phía: “Đi thôi, mau đi ăn cơm, đói chết tao rồi.”

Nhưng chúng không đến nhà ăn dưới lầu, mà đi đến phòng sinh ở cuối hành lang.

Đồng tử Chung Hoành đột ngột co rút lại. Cậu vịn vào tường, dỗ dành dạ dày mình một giây, rồi nhanh chóng đuổi theo đến phòng sinh, theo sau cậu bé vào trong.

Cậu bé và bạn của nó nghe tiếng quay đầu lại: “Chú theo qua đây làm gì?”

Chung Hoành nhìn về phía bàn mổ, trống không.

Những nơi khác cũng không có người.

Chỉ có trên bàn là từng dải thịt tươi đã được lột da, lọc gân, cắt gọt ngay ngắn.

Cậu bé hỏi: “Chú cũng ăn à?”

“Chú không ăn.” Chung Hoành chỉ hy vọng đây không phải là thứ mà cậu tưởng tượng.

Cậu bé nhặt một dải thịt sống, dùng răng xé một miếng: “Vậy chú tìm người?”

Khóe mắt Chung Hoành nhìn sang chỗ khác, cho đến khi thấy hai cái móng giò mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm, tìm người, một cô bé, cao khoảng...” Chung Hoành ra hiệu ở bên hông mình: “Đến đây, còn có một người đàn ông, cao gần bằng anh.”

Cậu bé nhai nhai, hỏi: “Hết rồi?”

Chung Hoành: “... Còn có một người đàn ông, cao hơn anh một chút, mặc một bộ đồ đen, nhưng da dẻ lộ ra ngoài đều rất trắng, ừm...” Cậu nghĩ nghĩ: “Lông mày rất đậm, môi mỏng.”

Cậu bé ăn xong thịt thì liếʍ lòng bàn tay: “Cô bé thì có thấy qua, người đàn ông mặc đồ đen anh nói cũng có thấy qua, người còn lại thì chưa thấy.” Nó quay sang những đứa trẻ khác: “Tụi bây có thấy không?”

Những đứa trẻ khác đồng loạt lắc đầu.

Cậu bé đáp: “Vậy thì đều chưa thấy.”

“Hai người họ đi đâu rồi?” Chung Hoành hỏi.

“Trước đó cô bé có đến đây, cùng với người đàn ông kia, nhưng sau đó người đàn ông kia có việc đi rồi, còn nhờ em đưa chị gái nhỏ đó về.”

“Đưa về đâu?”

Cậu bé lén lút liếc nhìn thanh đao của Chung Hoành: “Thì... phòng 12 ngôi sao đó.”

Chung Hoành hạ thanh đao xuống một chút: “Phòng nào là phòng 12 ngôi sao?”

Cậu bé bị khí thế của Chung Hoành dọa sợ, ấp a ấp úng không chịu nói, lẩm bẩm: “12 ngôi sao chính là 12 ngôi sao chứ sao.”

Chung Hoành đoán được đại khái, không làm khó nó nữa, nói một tiếng “cảm ơn”.

Cậu bé có lẽ là lần đầu tiên nghe người khác nói “cảm ơn” với mình, có chút luống cuống tay chân.

Nhưng Chung Hoành không đợi nó luống cuống xong đã đi rồi. Cậu chân trước vừa đi, dưới gầm bàn đã bò ra một thứ gì đó nhỏ bé, miệng ngậm đồ, ú ớ nói không rõ. Nó nói chưa được mấy chữ thì đã không cẩn thận làm rơi viên thịt trong miệng, bị cậu bé nhặt lên dùng tay áo lau lau.

“Ưm, ưm, con thấy rồi, chú gì ơi.”

Chung Hoành còn chưa đi xa, cậu bé mở cửa đuổi theo: “Anh gì ơi, hộc, anh ơi...”

Chung Hoành quay người, cậu bé lại đột ngột dừng lại, rồi lùi về phía sau, nhỏ giọng nói: “Lần sau nói tiếp.”

Sau đó nhanh chóng chuồn về phòng sinh.

Chung Hoành quay đầu nhìn qua, người dọa cậu bé kia chạy mất thế mà là Lê Dạ.

Mà Lê Dạ lúc này đang “vô hại” cười với cậu.

“Sao anh lại ra đây?”

“Ta có việc, người may mắn.”

“Ta muốn biết, người may mắn.” Ánh mắt hắn từ từ rơi xuống thanh đao trong tay Chung Hoành: “Thanh đao này dùng có thuận tay không?”

“Cũng...” Chung Hoành nhíu mày, trong lòng có chút kỳ lạ, đây là câu hỏi gì vậy?

“Hình như hơi bẩn rồi.” Lê Dạ đưa tay về phía cậu: “Cho ta xem?”

Chung Hoành do dự đưa thanh đao ra, hướng phần vỏ đao về phía Lê Dạ.

Lê Dạ nắm lấy vỏ đao lạnh lẽo, Chung Hoành thuận thế rút thanh đao ra, đâm thẳng xuyên qua cơ thể Lê Dạ.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.