TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

“Lê Dạ” có chút tiếc nuối mà thở dài một tiếng: “A— tiếc thật.”

“Mi là ai? Hắn đâu rồi?”

Khe hở bị chém ra trên cơ thể “Lê Dạ” lại liền lại: “Người may mắn, đừng căng thẳng như vậy, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một chút.” Hắn duỗi ra một ngón tay: ““Hắn” mà ngươi nói, không phải người, là quỷ quái, ngươi không cần thiết phải quan tâm đến một con quỷ quái như vậy, hắn ta cũng đâu có chết được.”

“Nhưng ngươi mới là người làm ta thấy bất ngờ.” Cơ thể hắn bay lùi về phía sau: “Ra tay ác như vậy, cũng không sợ mình đoán sai à?”

Lúc hắn lại gần thì không còn là dáng vẻ của Lê Dạ nữa, toàn thân tỏa ra một luồng khí đen, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì.

Vì chân lơ lửng trên không, cho nên trông cao gần bằng Lê Dạ, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ đen trơn láng không có bất kỳ hoa văn hay họa tiết nào.

Hắn đáp xuống trước mặt Chung Hoành, hơi nghiêng người nói: “Người may mắn, ngươi xem, ngươi có thành kiến với quỷ quái.” Hắn lượn một vòng quanh Chung Hoành: “Cũng giống như người khác đối xử với ngươi lúc trước vậy.”

Chung Hoành lạnh nhạt nói: “Không có.”

“Haizz, tự lừa dối mình thật đáng thương.” Chân hắn cuối cùng cũng chạm đất, cùng một tầm với Chung Hoành, nhìn cậu qua cái lỗ đen kịt trên mặt nạ: “Không thừa nhận cũng không sao, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm như vậy thôi.”

Trên tay “cạch” một tiếng, mũi thanh đao bị Chung Hoành nắm chặt đã cắm vào khe gạch men, làm bật lên một mảnh vỡ nhỏ.

Người kia chú ý đến phản ứng của cậu thì rõ ràng vui hơn: “Ta có một cách rất hay.”

Khóe mắt Chung Hoành liếc sang hắn, mắt hơi cụp xuống, chỉ có một giây kiên nhẫn để nghe “kế hoạch hay” của hắn.

“Hay là ngươi cứ ở lại đây.” Hắn nghịch ngọn lửa màu xanh trong tay: “Sống cùng với quỷ quái, tin ta đi, trở thành quỷ quái, ta có thể đảm bảo, không ai dám bắt nạt ngươi.”

“Hừ.” Chung Hoành cười lạnh một tiếng: “Trở thành quỷ quái, rồi ăn sống những cái đầu chưa rửa mặt à? E rằng tôi chưa đến một tuần đã chết đói rồi.”

“Ha ha ha, ngươi thật thú vị.”

Hắn cố gắng lại gần Chung Hoành hơn một chút, mu bàn tay vừa định chạm vào mặt Chung Hoành thì bị một thứ gì đó bay tới đâm trúng.

Ánh sáng không đủ, cộng thêm thứ đó có tốc độ quá nhanh, Chung Hoành không nhìn rõ, chỉ cảm thấy lúc thứ đó bay qua có rất nhiều thứ giống như sợi bông bay lơ lửng, làm cậu sặc phải ho một tiếng.

Chung Hoành nghe ra được, người giả mạo Lê Dạ đang chiếm thế thượng phong, nhưng không biết tại sao hắn lại không dây dưa với thứ kia, ngay cả chống cự cũng không, cứ thế chạy thẳng, còn không quên để lại một câu: “Suy nghĩ kỹ đi, người may mắn, ngươi vẫn còn cơ hội.”

Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra, cậu bé thò đầu ra, nhìn quanh bốn phía: “Hắn đi rồi à?”

“Ừm.”

Chung Hoành sắp xếp lại suy nghĩ, quay đầu hỏi: “Nhóc sợ Sứ Thần à?”

“Không.” Cậu bé đáp: “Đó là Chủ Thần.”

Mi tâm Chung Hoành giật một cái, cảm thấy mình như vừa biết được chuyện gì đó ghê gớm lắm, nhưng nghĩ kỹ lại, phát hiện dường như cũng không có tác dụng gì.

“Vừa rồi nhóc định nói gì với anh?” Chung Hoành dẫn dắt hỏi.

Cậu bé bị dọa đến suýt nữa quên mất chuyện quan trọng, lúc này từ từ nhớ lại: “A, em bé trai vừa sinh hôm nay nói nó đã gặp anh trai kia.”

Bởi vì đứa trẻ đó chính là do Tằng Minh đỡ đẻ.

Không lâu sau khi Tằng Minh nhận được danh sách quy tắc mới, Vexido đã tìm đến bảo họ mau chóng đến phòng sinh hỗ trợ sản phụ.

Hắn cười toe toét, chắp hai tay lại: “Chung Hoành, nhiệm vụ lớn lao như vậy giao cho cậu cả đấy, cậu chính là cứu tinh của tôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu.”

Chung Hoành liếc hắn một cái, sau đó sau khi hắn vào phòng sinh, đã lén lút chạy mất, để lại một mình hắn ở đó, ngay cả một vị Sứ Thần cũng không để lại cho hắn.

Tằng Minh: “...”

Đó dù gì cũng là thành chủ mà?

Tằng Minh cũng muốn co cẳng chạy, nhưng vừa mở cửa, không những không thấy bóng dáng hai người họ đâu, mà còn tối om, không lâu sau liền vang lên một tràng tiếng chuông lanh lảnh.

Hắn có cảm giác sắp có quỷ quái áp sát mặt, vội vàng đóng cửa lại, phản xạ có điều kiện mà khóa trái.

Tằng Minh run rẩy chân từ từ di chuyển đến bàn mổ, vừa chắp tay vừa nhắm mắt niệm chú: “Thầy thuốc không phân biệt nam nữ, cô đừng trách nhé.” Hai tay hắn vái lạy lên xuống: “Quỷ quái các người lúc này chắc cũng không phân biệt nam nữ nhỉ? Hả?”

Hắn cẩn thận duỗi hai ngón tay ra, nhón lấy một sợi chỉ tuột ra trên rèm để vén rèm lên một chút, rồi lại nhanh chóng nhắm mắt lại: “Tôi không nhìn đâu nhé, tôi không nhìn đâu.”

Người phụ nữ nằm trên bàn mổ, hai cổ tay bị cố định ở hai bên. Tằng Minh hé một mắt ra, thấy tình hình này thì hơi thở phào, lúc này mới chịu mở cả hai mắt ra.

Nhưng hơi thở này của hắn phào ra hơi sớm, mắt vừa mở, đầu của người phụ nữ trên giường đã quay phắt sang hắn, hung hăng nhe răng một cái.

5

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.