0 chữ
Chương 32
Chương 32
Cậu đang do dự có nên thử nhảy lầu một lần không. Cậu khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, đập sạch kính ở bên cạnh, rồi bám vào khung cửa sổ bước một chân ra ngoài, thì vừa lúc tiếng chuông vang lên.
Chung Hoành quay đầu, nhìn xuống dưới cửa.
Không có ánh sáng.
Mỗi lần chuông vang, đèn ở khu vực công cộng đều sẽ sáng lên. Chung Hoành không chắc có phải là vì trời mưa mất điện không, lúc cậu vừa vào phòng này sờ công tắc cũng đã bật đi bật lại mấy lần đèn đều không sáng.
“... Coong, coong, coong.”
Chuông vang 11 tiếng.
Cậu lại nhìn xuống dưới một cái, từ từ thu chân lại, nhảy từ bệ cửa sổ xuống.
Có chút lưu luyến nhìn ô cửa sổ mà mình đã tốn bao công sức mới “đập phá” xong, từ từ di chuyển đến bên cửa, người áp sát vào cửa, cẩn thận đẩy ra một khe hở nhỏ.
Phía xa có một chấm tròn duy nhất phát ra ánh sáng yếu ớt, tiếng chuông bạc lanh lảnh đột ngột vang lên, chấm tròn kia thoáng chớp một cái.
Nhanh chóng từ hai đầu trên dưới tụ lại vào giữa, rồi tách ra, sau đó trở nên sáng hơn một chút.
Chung Hoành nhìn chằm chằm vào chấm tròn đó, cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm, hoặc có lẽ chỉ là vì mình vừa chớp mắt.
Tuy nhiên tiếp sau đó, ánh sáng kia hoàn toàn biến mất. Vì Chung Hoành vừa rồi vẫn luôn nhìn vào chỗ sáng, lúc này đột nhiên mất đi bỗng có chút không quen. Lúc dụi mắt cậu không kiểm soát được lực vịn cửa, khiến khe cửa vốn chỉ nhỏ bằng móng tay út đã mở rộng ra bằng hai ngón tay.
Lúc bỏ tay xuống, Chung Hoành ngước mí mắt lên, đối diện với đôi mắt trước mặt.
Người phụ nữ kia đột nhiên cười, răng nanh còn dính máu.
Cô ta duỗi bàn tay với móng tay dài ra, vịn vào tấm cửa, cố gắng mở cửa ra. Cô ta nở nụ cười để lộ mười hai chiếc răng, trong cổ họng phát ra tiếng “khò khè”, có chút hưng phấn, còn có chút dồn dập.
Cô ta cào cửa hai cái, rồi chuyển sang tóm lấy Chung Hoành: “Đứa bé, mày thấy đứa bé của tao rồi đúng không? Tao nhận ra mày, là bạn của mày đã lấy con của tao đi.” Giọng điệu cô ta trở nên gấp gáp: “Tao đã gặp hắn, chắc chắn là vậy, nói cho tao biết hắn ở đâu?”
Chung Hoành không chút do dự đóng cửa lại, tay của người phụ nữ bị kẹp giữa hai cánh cửa, kêu thảm một tiếng, thu bàn tay đã bị đập dẹp vào.
“Hè hè hè.”
Tiếng cười đó ngày càng xa, lúc này Chung Hoành mới bình tâm lại suy nghĩ.
Người phụ nữ kia tóc tai bù xù, miệng đầy răng nanh, hốc mắt đen kịt, trong mắt dường như có tia máu đỏ. Chung Hoành tuy đứng gần, nhưng điều kiện trời tối không cho phép cậu nhìn rõ đến vậy, chỉ cảm thấy con ngươi của cô ta rất lớn, tỷ lệ phân bổ với tròng trắng rất không đều, trông vô cùng mất cân đối.
Nhận ra cậu...
Chung Hoành nhớ ra rồi, là người phụ nữ mang thai trong phòng chờ sinh.
Cậu cảm thấy mình nên quay lại xem sao. Vừa mở cửa, tiếng chuông bạc lại vang lên một lần nữa, lần này bên ngoài không có chấm tròn kia, cũng không có người phụ nữ. Nhưng cậu vừa đi được một bước, một đôi tay từ phía sau đã đặt lên vai cậu.
Toàn thân Chung Hoành cứng đờ, lặng lẽ nắm lấy chuôi đao, quay đầu, thì thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Vili và Viki cười với cậu, đôi mắt đang cụp xuống ánh lên tia sáng: “Ngài định đi đâu vậy ạ? Giờ này, không phải là lúc thích hợp để ra ngoài đâu.”
Họ dường như định cười, nhưng thời điểm này không đúng. Chung Hoành vừa mới có một chút suy đoán về cơ chế ở đây, hơn nữa hai người kia rất có thể đã xảy ra chuyện rồi. Cậu không có kiên nhẫn để chơi trò cosplay gì đó với họ, nên quay người chém một nhát dứt khoát — tiếng nói chuyện đột ngột dừng lại, ngay cả cơ hội chống cự cũng không cho.
Khiến cho Chung Hoành cũng có chút kinh ngạc, chết nhanh ghê. Máu văng ra, bắn vài giọt lên quần áo và mặt cậu. Chung Hoành lấy mu bàn tay quệt một cái, rồi cúi đầu nhìn tay mình. Cậu không nhìn rõ lắm, nhưng gϊếŧ dễ dàng như vậy, nhất định không thể không liên quan đến Sứ Thần.
Không chậm trễ nhiều thời gian, Chung Hoành tiếp tục lần mò đi về, định đếm xem đã đi qua mấy phòng, kết quả sờ đến phòng đầu tiên thì sững sờ.
Căn phòng cậu vừa ra, trên biển số phòng — 12 ngôi sao.
Lúc cậu vào không phải như vậy, nếu Chung Hoành không nhớ nhầm, phải là 11 ngôi sao.
Cậu vừa đi về phía trước vừa sờ biển số phòng của các phòng — 9 ngôi sao, 11 ngôi sao, một mặt trời...
“Trẻ con, lên cầu sắt...”
“Không chết đói, chẳng nhớ lâu...”
“Chơi chuyền dây, đi cà kheo...”
“Đá bóng da... ha ha ha ha ha ha.”
“Mày hát sai rồi.”
“Đừng có chen ngang.”
“Này, mày có biết bóng da làm bằng gì không?”
“Không biết, đừng nói nữa, tao phải về nhà ăn cơm...”
Chung Hoành nghe tiếng đồng dao đột nhiên vang lên bên tai, sờ đến cánh cửa thứ 4, cũng chính là phòng cũ của cậu.
Cậu đẩy một cái, không đẩy ra, lại gõ gõ, cũng không ai trả lời.
Chung Hoành quay đầu, nhìn xuống dưới cửa.
Không có ánh sáng.
Mỗi lần chuông vang, đèn ở khu vực công cộng đều sẽ sáng lên. Chung Hoành không chắc có phải là vì trời mưa mất điện không, lúc cậu vừa vào phòng này sờ công tắc cũng đã bật đi bật lại mấy lần đèn đều không sáng.
“... Coong, coong, coong.”
Chuông vang 11 tiếng.
Cậu lại nhìn xuống dưới một cái, từ từ thu chân lại, nhảy từ bệ cửa sổ xuống.
Có chút lưu luyến nhìn ô cửa sổ mà mình đã tốn bao công sức mới “đập phá” xong, từ từ di chuyển đến bên cửa, người áp sát vào cửa, cẩn thận đẩy ra một khe hở nhỏ.
Nhanh chóng từ hai đầu trên dưới tụ lại vào giữa, rồi tách ra, sau đó trở nên sáng hơn một chút.
Chung Hoành nhìn chằm chằm vào chấm tròn đó, cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm, hoặc có lẽ chỉ là vì mình vừa chớp mắt.
Tuy nhiên tiếp sau đó, ánh sáng kia hoàn toàn biến mất. Vì Chung Hoành vừa rồi vẫn luôn nhìn vào chỗ sáng, lúc này đột nhiên mất đi bỗng có chút không quen. Lúc dụi mắt cậu không kiểm soát được lực vịn cửa, khiến khe cửa vốn chỉ nhỏ bằng móng tay út đã mở rộng ra bằng hai ngón tay.
Lúc bỏ tay xuống, Chung Hoành ngước mí mắt lên, đối diện với đôi mắt trước mặt.
Người phụ nữ kia đột nhiên cười, răng nanh còn dính máu.
Cô ta cào cửa hai cái, rồi chuyển sang tóm lấy Chung Hoành: “Đứa bé, mày thấy đứa bé của tao rồi đúng không? Tao nhận ra mày, là bạn của mày đã lấy con của tao đi.” Giọng điệu cô ta trở nên gấp gáp: “Tao đã gặp hắn, chắc chắn là vậy, nói cho tao biết hắn ở đâu?”
Chung Hoành không chút do dự đóng cửa lại, tay của người phụ nữ bị kẹp giữa hai cánh cửa, kêu thảm một tiếng, thu bàn tay đã bị đập dẹp vào.
“Hè hè hè.”
Tiếng cười đó ngày càng xa, lúc này Chung Hoành mới bình tâm lại suy nghĩ.
Người phụ nữ kia tóc tai bù xù, miệng đầy răng nanh, hốc mắt đen kịt, trong mắt dường như có tia máu đỏ. Chung Hoành tuy đứng gần, nhưng điều kiện trời tối không cho phép cậu nhìn rõ đến vậy, chỉ cảm thấy con ngươi của cô ta rất lớn, tỷ lệ phân bổ với tròng trắng rất không đều, trông vô cùng mất cân đối.
Chung Hoành nhớ ra rồi, là người phụ nữ mang thai trong phòng chờ sinh.
Cậu cảm thấy mình nên quay lại xem sao. Vừa mở cửa, tiếng chuông bạc lại vang lên một lần nữa, lần này bên ngoài không có chấm tròn kia, cũng không có người phụ nữ. Nhưng cậu vừa đi được một bước, một đôi tay từ phía sau đã đặt lên vai cậu.
Toàn thân Chung Hoành cứng đờ, lặng lẽ nắm lấy chuôi đao, quay đầu, thì thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Vili và Viki cười với cậu, đôi mắt đang cụp xuống ánh lên tia sáng: “Ngài định đi đâu vậy ạ? Giờ này, không phải là lúc thích hợp để ra ngoài đâu.”
Họ dường như định cười, nhưng thời điểm này không đúng. Chung Hoành vừa mới có một chút suy đoán về cơ chế ở đây, hơn nữa hai người kia rất có thể đã xảy ra chuyện rồi. Cậu không có kiên nhẫn để chơi trò cosplay gì đó với họ, nên quay người chém một nhát dứt khoát — tiếng nói chuyện đột ngột dừng lại, ngay cả cơ hội chống cự cũng không cho.
Khiến cho Chung Hoành cũng có chút kinh ngạc, chết nhanh ghê. Máu văng ra, bắn vài giọt lên quần áo và mặt cậu. Chung Hoành lấy mu bàn tay quệt một cái, rồi cúi đầu nhìn tay mình. Cậu không nhìn rõ lắm, nhưng gϊếŧ dễ dàng như vậy, nhất định không thể không liên quan đến Sứ Thần.
Không chậm trễ nhiều thời gian, Chung Hoành tiếp tục lần mò đi về, định đếm xem đã đi qua mấy phòng, kết quả sờ đến phòng đầu tiên thì sững sờ.
Căn phòng cậu vừa ra, trên biển số phòng — 12 ngôi sao.
Lúc cậu vào không phải như vậy, nếu Chung Hoành không nhớ nhầm, phải là 11 ngôi sao.
Cậu vừa đi về phía trước vừa sờ biển số phòng của các phòng — 9 ngôi sao, 11 ngôi sao, một mặt trời...
“Trẻ con, lên cầu sắt...”
“Không chết đói, chẳng nhớ lâu...”
“Chơi chuyền dây, đi cà kheo...”
“Đá bóng da... ha ha ha ha ha ha.”
“Mày hát sai rồi.”
“Đừng có chen ngang.”
“Này, mày có biết bóng da làm bằng gì không?”
“Không biết, đừng nói nữa, tao phải về nhà ăn cơm...”
Chung Hoành nghe tiếng đồng dao đột nhiên vang lên bên tai, sờ đến cánh cửa thứ 4, cũng chính là phòng cũ của cậu.
Cậu đẩy một cái, không đẩy ra, lại gõ gõ, cũng không ai trả lời.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
