0 chữ
Chương 31
Chương 31
“Mau đi, mau đi.”
Sau đó lại là một trận gió lốc, rồi hoàn toàn không còn tiếng động nữa.
Lúc này Chung Hoành hết kịch để xem, cũng không còn gì phải kiêng dè. Cậu nghênh ngang đẩy cửa ra. Tiếng mưa bên ngoài đã nhỏ lại, mây đen cũng không còn dày đặc như trước. Chút ánh trăng lờ mờ xuyên qua từ những kẽ hở, giúp Chung Hoành nhìn rõ hơn một chút.
Trong căn phòng đó là một mớ hỗn độn, cửa sổ vỡ nát đối diện thẳng với cửa chính, gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi thẳng vào. Chung Hoành tiến lên một bước: “A—”
Cậu cúi đầu xuống, là một con quạ. Đi vòng qua xem kỹ, phát hiện còn có hơn mười con nữa đang nằm trên mặt đất, đều là do đâm vào kính mà chết hoặc bị thương. Không thấy vết máu trên người chúng, nhưng trên mặt đất gần đó đều có những vệt màu sẫm giống như bị kéo lê.
Cậu vẫn chưa tìm ra được điểm đặc biệt của căn phòng này. Chung Hoành định tới xem cửa sổ kia. Cậu vừa đi qua chỗ bị chiếc tủ che khuất tầm mắt, lại một trận gió nữa, “choang” một tiếng thổi bay một thứ gì đó, lăn lông lốc đến bên chân Chung Hoành.
Chung Hoành nhìn về phía nơi gió thổi tới, đó là một cặp cửa tủ đang mở. Cậu đoán sơ qua một chút, rồi mới cúi người xuống nhặt thứ tròn tròn lăn lóc bên chân.
Cậu cúi người lại gần hơn, nhíu mày, trong lòng nhảy ra dự đoán. Cậu cứng đờ người mà nhón lấy đống tóc kia.
Lần này cậu cuối cùng cũng biết tại sao thứ đó lúc lăn tới lại có lúc thì giống một quả bóng, có lúc lại lộc cộc va vấp rồi.
— Bởi vì cái đầu này chỉ có một nửa, mà còn là nửa sau.
Chung Hoành vốn dĩ chỉ tò mò muốn xem chủ nhân của cái đầu này là ai, nên mới giơ cao lên đối diện với ánh trăng để xem. Kết quả lúc xoay qua chỉ thấy đỉnh đầu và vết răng ở chỗ cổ bị đứt cùng một mảnh xương vỡ và da thịt có tiết diện không đều, còn dính một ít chất lỏng không rõ.
Chung Hoành đối mặt với những thứ này nội tâm không có chút gợn sóng nào, nhiều nhất chỉ nói một câu: Con quỷ quái này kén ăn.
Nhưng giây tiếp theo, một giọt chất lỏng hỗn hợp máu, não trắng và thứ nước dãi tanh tưởi bán trong suốt của quái vật nhỏ xuống cổ tay cậu.
Chung Hoành lập tức ném nửa cái đầu đó ra xa, phản ứng đầu tiên là định dùng tay lau đi giọt chất lỏng kia, lúc sắp chạm vào lại phanh gấp vội vàng rút về.
May thật, suýt nữa thì bôi đều rồi.
Cậu xắn tay áo lên một đoạn, để tránh thứ đó dính vào quần áo, sau đó nắm chặt chuôi đao, đưa tay ra gạt những thứ bừa bộn trên mặt đất sang một bên.
Cậu đi đến trước cánh cửa tủ kia, không hấp tấp thò đầu vào xem, mà dùng vỏ đao gõ một lượt các tấm ván gỗ xung quanh. Chỉ có một tấm ván bên trái gõ lên nghe tiếng khác với những tấm còn lại, có một chút tiếng vang.
Chung Hoành đổi tay cầm đao, lòng bàn tay áp lên tấm ván gỗ bên trái, di chuyển lên xuống. Lúc đầu tấm ván chỉ hơi lung lay, rồi đột nhiên không biết lần nào đã làm rung bật chốt cài, “cạch” một tiếng, tấm ván đang dựng đứng lật ngang ra.
Cậu đưa thanh trường đao vào trong khoang trống đó, chỉ vừa đưa vào một nửa đã chạm phải vật cứng. Chung Hoành thử đổi mấy hướng, đều gần như vậy, có lẽ bên trong chỉ sâu khoảng 30 centimet.
Chỗ nhỏ như vậy, ngay cả người cũng không chui vào được, càng đừng nói đến là cửa gì đó.
Cậu còn chưa kịp thở dài một hơi, đã cảm thấy thanh đao của mình đang bị ai đó kéo vào trong.
Cúi đầu nhìn, một chuỗi những thứ đen kịt từ mũi đao bò lên. Thanh đao Sứ Thần đưa cũng coi như sắc bén, Chung Hoành dùng sức chém về phía mình một cái, lưỡi đao cắt vào dây leo rồi chém lên cánh cửa tủ bên cạnh, thứ đó bị chém làm đôi.
Dây leo lúc lắc, rồi lại bò về phía trước vài tấc. Chung Hoành nín thở chờ đợi, nó lại chui vào trong.
Lúc Chung Hoành sờ vào trong lần nữa thì không còn gì cả, chỉ có một chiếc hộp nhỏ rỗng không.
Cậu đã muốn đưa cả tên thùng cơm và đứa trẻ kia về, thì không thể dễ dàng bị bắt đi từ chỗ này được.
Nhưng bây giờ ít nhất có thể xác định một chuyện, nơi này nhất định không phải là nơi có thể ra ngoài bằng con đường chính quy, nửa cái đầu người kia chính là bằng chứng tốt nhất. Trong phòng không có quy tắc, cho nên người đó hoặc là bị thứ này kéo đi đâu rồi, hoặc là đã bị thứ này ăn thịt.
Tóm lại dù là cái nào, Chung Hoành cũng không thể tò mò đến mức tự mình trải nghiệm, Huống hồ cho dù đây thật sự là “cửa”, nếu Tằng Minh và Cố Giai đến, e rằng kết cục cũng giống như “nửa cái đầu”.
Cậu thu lại ánh mắt khỏi chiếc tủ, mà quay sang nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ vẫn còn dính mảnh kính vỡ.
Càng đến gần cửa sổ càng cảm thấy lạnh hơn một chút. Chung Hoành thò đầu ra nhìn xuống lầu. Ô cửa sổ này đối diện với dải cây xanh ở dưới lầu, toàn bộ đều trồng hoa hồng màu đỏ. Cậu bất giác cắn môi, tính toán sơ qua chỉ số an toàn khi nhảy xuống từ đây.
Thời tiết: một sao (sét không đánh tới).
Độ cao: hai sao (không té chết).
Mặt đất: ba sao (... có thể bị gai đâm chết).
Chung Hoành ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi, tay chống lên khung cửa sổ, nhìn kỹ một chút.
Theo lý mà nói... đây cũng tính là một cái cửa.
Sau đó lại là một trận gió lốc, rồi hoàn toàn không còn tiếng động nữa.
Lúc này Chung Hoành hết kịch để xem, cũng không còn gì phải kiêng dè. Cậu nghênh ngang đẩy cửa ra. Tiếng mưa bên ngoài đã nhỏ lại, mây đen cũng không còn dày đặc như trước. Chút ánh trăng lờ mờ xuyên qua từ những kẽ hở, giúp Chung Hoành nhìn rõ hơn một chút.
Trong căn phòng đó là một mớ hỗn độn, cửa sổ vỡ nát đối diện thẳng với cửa chính, gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi thẳng vào. Chung Hoành tiến lên một bước: “A—”
Cậu cúi đầu xuống, là một con quạ. Đi vòng qua xem kỹ, phát hiện còn có hơn mười con nữa đang nằm trên mặt đất, đều là do đâm vào kính mà chết hoặc bị thương. Không thấy vết máu trên người chúng, nhưng trên mặt đất gần đó đều có những vệt màu sẫm giống như bị kéo lê.
Chung Hoành nhìn về phía nơi gió thổi tới, đó là một cặp cửa tủ đang mở. Cậu đoán sơ qua một chút, rồi mới cúi người xuống nhặt thứ tròn tròn lăn lóc bên chân.
Cậu cúi người lại gần hơn, nhíu mày, trong lòng nhảy ra dự đoán. Cậu cứng đờ người mà nhón lấy đống tóc kia.
Lần này cậu cuối cùng cũng biết tại sao thứ đó lúc lăn tới lại có lúc thì giống một quả bóng, có lúc lại lộc cộc va vấp rồi.
— Bởi vì cái đầu này chỉ có một nửa, mà còn là nửa sau.
Chung Hoành vốn dĩ chỉ tò mò muốn xem chủ nhân của cái đầu này là ai, nên mới giơ cao lên đối diện với ánh trăng để xem. Kết quả lúc xoay qua chỉ thấy đỉnh đầu và vết răng ở chỗ cổ bị đứt cùng một mảnh xương vỡ và da thịt có tiết diện không đều, còn dính một ít chất lỏng không rõ.
Nhưng giây tiếp theo, một giọt chất lỏng hỗn hợp máu, não trắng và thứ nước dãi tanh tưởi bán trong suốt của quái vật nhỏ xuống cổ tay cậu.
Chung Hoành lập tức ném nửa cái đầu đó ra xa, phản ứng đầu tiên là định dùng tay lau đi giọt chất lỏng kia, lúc sắp chạm vào lại phanh gấp vội vàng rút về.
May thật, suýt nữa thì bôi đều rồi.
Cậu xắn tay áo lên một đoạn, để tránh thứ đó dính vào quần áo, sau đó nắm chặt chuôi đao, đưa tay ra gạt những thứ bừa bộn trên mặt đất sang một bên.
Cậu đi đến trước cánh cửa tủ kia, không hấp tấp thò đầu vào xem, mà dùng vỏ đao gõ một lượt các tấm ván gỗ xung quanh. Chỉ có một tấm ván bên trái gõ lên nghe tiếng khác với những tấm còn lại, có một chút tiếng vang.
Cậu đưa thanh trường đao vào trong khoang trống đó, chỉ vừa đưa vào một nửa đã chạm phải vật cứng. Chung Hoành thử đổi mấy hướng, đều gần như vậy, có lẽ bên trong chỉ sâu khoảng 30 centimet.
Chỗ nhỏ như vậy, ngay cả người cũng không chui vào được, càng đừng nói đến là cửa gì đó.
Cậu còn chưa kịp thở dài một hơi, đã cảm thấy thanh đao của mình đang bị ai đó kéo vào trong.
Cúi đầu nhìn, một chuỗi những thứ đen kịt từ mũi đao bò lên. Thanh đao Sứ Thần đưa cũng coi như sắc bén, Chung Hoành dùng sức chém về phía mình một cái, lưỡi đao cắt vào dây leo rồi chém lên cánh cửa tủ bên cạnh, thứ đó bị chém làm đôi.
Dây leo lúc lắc, rồi lại bò về phía trước vài tấc. Chung Hoành nín thở chờ đợi, nó lại chui vào trong.
Lúc Chung Hoành sờ vào trong lần nữa thì không còn gì cả, chỉ có một chiếc hộp nhỏ rỗng không.
Cậu đã muốn đưa cả tên thùng cơm và đứa trẻ kia về, thì không thể dễ dàng bị bắt đi từ chỗ này được.
Nhưng bây giờ ít nhất có thể xác định một chuyện, nơi này nhất định không phải là nơi có thể ra ngoài bằng con đường chính quy, nửa cái đầu người kia chính là bằng chứng tốt nhất. Trong phòng không có quy tắc, cho nên người đó hoặc là bị thứ này kéo đi đâu rồi, hoặc là đã bị thứ này ăn thịt.
Tóm lại dù là cái nào, Chung Hoành cũng không thể tò mò đến mức tự mình trải nghiệm, Huống hồ cho dù đây thật sự là “cửa”, nếu Tằng Minh và Cố Giai đến, e rằng kết cục cũng giống như “nửa cái đầu”.
Cậu thu lại ánh mắt khỏi chiếc tủ, mà quay sang nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ vẫn còn dính mảnh kính vỡ.
Càng đến gần cửa sổ càng cảm thấy lạnh hơn một chút. Chung Hoành thò đầu ra nhìn xuống lầu. Ô cửa sổ này đối diện với dải cây xanh ở dưới lầu, toàn bộ đều trồng hoa hồng màu đỏ. Cậu bất giác cắn môi, tính toán sơ qua chỉ số an toàn khi nhảy xuống từ đây.
Thời tiết: một sao (sét không đánh tới).
Độ cao: hai sao (không té chết).
Mặt đất: ba sao (... có thể bị gai đâm chết).
Chung Hoành ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi, tay chống lên khung cửa sổ, nhìn kỹ một chút.
Theo lý mà nói... đây cũng tính là một cái cửa.
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
