TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Cậu đúng là không sao, vì người tóm lấy cậu là một người quen. Chung Hoành vốn dĩ theo sau hai người, nhưng đến đoạn rẽ ở tầng hai rưỡi thì không thấy họ đâu nữa.

Chung Hoành vốn tưởng là họ chạy quá nhanh, nhưng sau khi đến nơi cậu tưởng là tầng hai mới phát hiện, nơi đó hoàn toàn không có cái gọi là phòng hộ lý, mà là hai phòng tiệc lớn.

Bên trái là phòng khiêu vũ, Chung Hoành hồi tưởng lại một chút, đây là tầng một.

Cậu nhân lúc đếm ngược chưa kết thúc liền chạy ngược lại, nhưng lại quay về tầng ba. Lưng cậu dựa vào tường, thở hổn hển mấy hơi, suy nghĩ còn chưa sắp xếp xong thì đèn đột ngột tắt.

Thế là cậu lại nhìn thấy hành lang tối tăm đó, vô số cặp “mắt”, và bóng người ở cuối hành lang.

Tay cậu áp vào bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo, lần theo ánh sáng của những cặp “mắt” đó đi về phía phòng chờ sinh. Đã đến đây rồi, cậu phải đi xem lại tấm biển số phòng đó.

Tấm biển số phòng không sáng, Chung Hoành đưa tay ra dò dẫm muốn sờ lên cửa, nhưng cậu đã sờ quá sớm, chỗ cậu giơ tay lên còn cách cửa một khoảng, thế là đã để cho ai đó có cơ hội.

Bên tai nổi lên một cơn gió nhẹ, Chung Hoành vừa nghiêng đầu, cổ tay đã bị nắm lấy, lòng bàn tay vững vàng áp lên người một người.

Cậu giật về phía sau một cái, không giật ra được, trên tay không có bất kỳ thứ gì có thể dùng làm vũ khí tấn công, chiếc kéo duy nhất mang theo đã bị cậu ném vào miệng con quỷ quái kia rồi.

Chung Hoành trở tay nắm lấy cổ tay người kia, quay người lại muốn bẻ tay hắn ra, nhưng người kia quấn rất chặt, ngay khoảnh khắc cậu xoay người đã thu tay về, l*иg ngực liền áp thẳng vào lưng Chung Hoành.

“...”

Cảm giác này có chút quen thuộc.

Cậu vừa định mở miệng, giọng nói của người kia đã truyền vào tai cậu: “Đừng nói chuyện.” Giây tiếp theo Chung Hoành được thả ra: “Người may mắn...” Giọng Lê Dạ trở nên lười biếng, kéo dài giọng gọi cậu, dúi vào tay cậu một thứ gì đó lạnh lẽo: “Đao của ngươi đây, lần sau đừng làm mất nữa.”

Chung Hoành im lặng cụp mắt xuống, không hiểu nổi vị Sứ Thần này rốt cuộc muốn làm gì.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi là thành chủ mà, trùm cuối của phó bản dành cho người mới.” Lê Dạ cười rộ lên, ghé mặt vào ngay chính giữa tầm mắt của cậu: “Ngươi muốn ta cho ngươi đi cửa sau à?”

“Anh là Sứ Thần, nhưng anh không giống...”

Quỷ quái.

Chung Hoành dừng lời.

“Thôi được rồi, chuyện này cũng không giấu được ngươi, thật vô vị.” Lê Dạ nhún vai: “Ta dĩ nhiên không thể cho ngươi đi cửa sau, nhưng mà...” Con ngươi hắn đảo một vòng: “Sứ Thần cũng có đặc quyền của Sứ Thần, ta cũng có thể là người chơi ở đây, thế nào? Có bằng lòng đá cái gã họ Ôn kia đi để ta làm bạn cùng phòng của ngươi không?”

Chung Hoành: “...”

Cậu kinh ngạc phát hiện ra từ khoảnh khắc Lê Dạ xuất hiện, chút kỳ dị và kinh hoàng tồn tại trong bóng tối đã biến mất.

“Sứ Thần đại nhân.” Chung Hoành nói từng chữ một: “Vậy thì phiền ngài phát huy cái đặc quyền lợi hại vô cùng của ngài đi.” Cậu nói xong lời chế nhạo: “Cho nên làm sao tôi mới có thể quay về?”

Thật lạnh lùng, Lê Dạ đứng thẳng người cụp mắt nhìn cậu, một lát sau nhún vai dựa vào tường.

“Chỉ có thể đợi.” Lê Dạ khoanh tay: “Đợi nhà ăn mở cửa, đèn ở đây sáng lên là được.”

Chung Hoành lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình qua đây để làm gì, cậu quay người, đi vòng qua Lê Dạ, sờ về phía cánh cửa kia, Lê Dạ cứ nghiêng đầu nhìn cậu.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.