TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

“Mười ngôi sao?”

Chung Hoành nhíu mày đếm số ngôi sao trên đó, lần này là mười ngôi sao. Cậu không thể đảm bảo mình không nhìn nhầm hay đếm nhầm, đành phải dùng lòng bàn tay áp vào thứ đó, đợi đến lúc chuông vang đèn sáng lên là biết.

Lê Dạ nghi hoặc: “Người may mắn, ngươi đang làm gì thế?”

“Sờ biển số phòng.” Chung Hoành đáp, một lát sau lại nói: “Thật ra anh có thể gọi thẳng tên tôi.”

“Ồ.” Lê Dạ bĩu môi: “Nhưng ta thấy như vậy không được lịch sự cho lắm.”

“...”

Cậu không thấy cái danh xưng người may mắn này lịch sự đến mức nào cả.

Chung Hoành ngước mắt nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của hắn, sau đó phát hiện ra chỗ hắn đang đứng tạo ra một tư thế như thể chính mình đang dồn hắn vào tường.

“Anh có thể...”

Lời muốn hắn đứng dịch sang một bên còn chưa nói ra, Lê Dạ đã cướp lời, hưng phấn hỏi: “Có thể gì cơ?”

“...”

Lời nói phía sau của Chung Hoành lần này hoàn toàn không thể nói ra được nữa.

Hai người họ cứ đứng đối mặt nhau như vậy, sau khi đối diện với hắn một lúc thì Chung Hoành cúi đầu xuống. Không biết có phải là ảo giác của cậu không, cánh cửa dưới tay hình như đang rung lên, giống như có người đang không ngừng gõ vào cánh cửa này.

Chung Hoành cố gắng cảm nhận một lúc, phát hiện ra cách hình dung của mình không chính xác, động tĩnh đó càng giống như có người đang đẩy, thậm chí là tông vào cánh cửa này.

Cậu vừa đếm số lần va chạm, vừa dùng ngón tay cái xoa xoa biểu tượng ngôi sao lồi lên trên tấm biển.

Bốn tiếng chuông vang lên, sự rung động đột ngột dừng lại, lòng bàn tay bị cọ nhẹ một cái, giống như một chiếc vòng có gờ nổi úp dưới lòng bàn tay bị người ta xoay đi một góc rất nhỏ.

Tất cả đèn đóm đều sáng lên.

“Xuống lầu ăn cơm.” Lê Dạ nắm lấy tay Chung Hoành một cách tự nhiên: “Ngươi không đói à?”

Chung Hoành chỉ kịp quay đầu lại nhìn tấm biển số phòng kia một cái, vẫn là dáng vẻ nhìn thấy lúc ban đầu — mười hai ngôi sao, nhưng cậu có thể xác nhận, nó đã bị thay đổi.

Cậu khó hiểu nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, không biết là khâu nào đã xảy ra lỗi, rốt cuộc là từ lúc nào cậu lại thân với Sứ Thần của nơi này như vậy?

Nhưng gạt ra lại thấy không hay lắm, hơn nữa Chung Hoành cũng thật sự đói rồi, đành phải vừa bị dắt đi, vừa cố gắng giả vờ vô tình bị tuột tay ra, nhưng Lê Dạ nắm rất chặt, để cậu “vô tình” buông ra e là không có khả năng.

Chung Hoành giơ tay lên: “Này, anh.” Nhưng khi Lê Dạ quay đầu lại nhìn cậu, cậu lại không nói nên lời: “Không có gì.”

Thôi bỏ đi, cậu cũng là lần đầu tiên biết mình là một người sợ xã hội.

Mà cái chứng “sợ xã hội” này còn phải đặt trong ngoặc kép, thêm một dấu gạch ngang — phiên bản đặc biệt dành cho Sứ Thần.

May mà ở đầu cầu thang tầng hầm một, cậu đã gặp được Tằng Minh và Cố Giai.

Lê Dạ buông cậu ra, không khí ngại ngùng pha lẫn ám muội giữa hai người cuối cùng cũng dịu đi phần nào, nếu không, cứ nắm tay như vậy nữa, Chung Hoành cảm thấy mình chắc sẽ đâm đầu chết ở đây mất.

Nhưng cậu thì thoải mái rồi, Tằng Minh và Cố Giai lại sắp bị dọa chết khϊếp.

Tằng Minh kéo Chung Hoành sang một bên, lắp bắp hỏi: “Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn sao lại thế này?” Hắn giữ chặt hai cánh tay Chung Hoành, trên dưới đánh giá cậu một hồi lâu: “Cậu không sao chứ?” Rồi ghé vào tai cậu hỏi: “Sao cậu lại đi cùng hắn? Hắn không làm gì cậu chứ?”

Ánh mắt Lê Dạ âm u quét qua, Cố Giai vẫn luôn lén lút quan sát hắn bị dọa giật nảy mình, vội vàng trốn sau lưng Chung Hoành. Hắn nở một nụ cười không mấy thiện ý với Tằng Minh: “Sứ Thần cũng phải ăn cơm chứ.”

Kết quả là Tằng Minh càng nắm chặt Chung Hoành hơn, sắc mặt Lê Dạ cũng không ngoài dự đoán mà càng thêm khó coi.

“Ờ...” Chung Hoành gỡ tay Tằng Minh ra khỏi cánh tay mình, lùi lại một bước: “Anh... đợi đã!”

Lê Dạ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Chung Hoành, thu hết mọi hành động của cậu vào mắt, thấy tình hình này liền quay mặt đi, đưa tay lên môi ho một tiếng, vui vẻ đứng sau lưng Chung Hoành. Tằng Minh lập tức im bặt.

Chung Hoành mím môi đợi hai người họ đối đầu xong: “Vào trong được chưa? Không ai đói à?”

“Đói!”

Tằng Minh chân vẽ vòng tròn, kéo áo Cố Giai rồi chui vào trong nhà ăn.

Chung Hoành cũng không quay đầu lại nhìn Lê Dạ, nhấc chân đi thẳng vào trong, Lê Dạ cũng không tức giận, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cái gáy màu xám bạc của cậu rồi lững thững theo sau. Lần này Chung Hoành không còn nghe thấy giọng nói kỳ lạ kia nữa, cũng không thấy người phụ nữ bụng to kia luôn.

Họ và Sứ Thần ngồi cùng một bàn, buộc phải im lặng ăn xong bữa cơm này.

Cố Giai ăn xong thì ợ một cái, rồi hoảng hốt che miệng, sợ hãi nhìn về phía Lê Dạ.

Lê Dạ kỳ quái nhìn lại cô bé, bĩu môi nhún vai.

4

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.