TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Thứ đó buông Tằng Minh ra quay sang ôm lấy cổ mình, cúi người há miệng khạc một hồi lâu cũng không khạc được chiếc kéo đang mắc trong họng ra.

Chung Hoành đẩy Tằng Minh ra sau vào trong phòng chờ sinh, lúc mình bước ra một bước để đóng cửa thì nhìn thấy nơi không có ánh sáng ở cuối hành lang — vị trí của mỗi phòng — nơi đó dường như có vô số cặp mắt đang hướng về phía này.

Ở cuối hành lang, tại căn phòng đối diện với phòng chờ sinh, có một bóng người, rất cao, đen kịt không nhìn rõ.

Chung Hoành và đôi mắt đó nhìn nhau trong một khoảnh khắc, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khó hiểu — đôi mắt của người đó hẳn là rất đẹp.

Ít nhất là không giống với những con mắt kỳ dị ở các phòng hai bên. Chung Hoành mang theo suy nghĩ kỳ quặc này thu lại ánh mắt: “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Trong lúc đó, cậu vô tình liếc qua tấm biển số phòng đã xem trước đó, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng không thể mở cửa ra xem nữa, trong phòng chờ sinh vừa sáng sủa vừa yên tĩnh, điều này có nghĩa là nơi đây tạm thời an toàn hơn bên ngoài, hơn nữa theo lối suy nghĩ của Chung Hoành, chỉ cần ba người họ không tự mình chui vào túi dinh dưỡng, thì người phụ nữ kia không có cách nào ăn thịt họ được.

Cậu thở phào một hơi, quay đầu nhìn Tằng Minh đang ôm Cố Giai co ro trong góc, sau đó đi về phía người phụ nữ đang tiếc nuối thở dài.

“Haizz, thật đáng tiếc.”

Chung Hoành cười với cô ta: “Cô có vẻ... vẫn chưa no, có muốn ăn thêm chút gì không?”

Cô ta không muốn ăn rèm cửa chay một lần nữa. Chung Hoành từng bước ép sát, may mà lúc này cứu tinh đã đến.

Chiếc loa trong phòng chờ sinh truyền ra âm thanh máy móc: “Yêu cầu hộ lý trong vòng một phút trở về phòng của mình.”

Giọng nữ lạnh lùng lặp lại ba lần rồi đếm ngược: “60, 59, 58...”

Chung Hoành đi đầu mở cửa, lúc này toàn bộ hành lang tầng ba sáng trưng, bên ngoài không có một chút dấu vết nào, như thể những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra ở đây. Chung Hoành lúc này mới có cơ hội nhìn lại tấm biển số phòng kia, vẫn là mười hai ngôi sao giống như lúc họ đến.

Cậu nhìn tấm biển kim loại đó, đợi Tằng Minh và Cố Giai ra ngoài trước, sau đó mới biết được điều không đúng mà cậu đã thấy trước đó là gì...

Bởi vì mười hai ngôi sao đó được xếp thành một vòng tròn, gần giống với sự phân bố các điểm trên đồng hồ, mười hai ngôi sao thì theo lý phải đối xứng, từng cặp một, nhưng lúc đó cậu nhìn thấy không phải vậy. Mặc dù chúng được xếp sát nhau, nhưng không phải là từng cặp đối xứng, chín ngôi sao thì quá ít, khả năng cao là mười một ngôi sao.

Tằng Minh và Cố Giai chạy xuống lầu, Chung Hoành theo sau để phòng có chuyện gì bất trắc xảy ra.

“26, 25, 24...” Tiếng loa vang vọng khắp cung điện, từ tầng ba xuống tầng hai vẫn có thể nghe thấy.

Tằng Minh kéo Cố Giai vội vàng chạy về phía trước, cuối cùng cũng kịp vào phòng ngay khi tiếng đếm ngược kết thúc, nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện Chung Hoành đã biến mất.

“Đếm ngược — 3, 2, 1, ha ha ha ha ha.” theo sau là tiếng cười chói tai, tất cả đèn trên hành lang lại một lần nữa tắt ngấm.

Tằng Minh có một dự cảm chẳng lành, đắn đo vài giây rồi đóng cửa lại.

“Anh trai kia còn chưa vào.” Cố Giai có chút lo lắng.

Tằng Minh nắm chặt tay nắm cửa: “Cậu ấy... chắc là không sao đâu nhỉ.”

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.