0 chữ
Chương 22
Chương 22
Họ ung dung ăn no uống đủ ở bên ngoài, người phụ nữ bên trong đợi đến sốt ruột, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Đến giờ rồi, lão già Vexido kia còn chưa đưa mấy đứa nhóc kia đến à?”
Cô ta im lặng nghe một lúc lâu rồi trợn mắt, vì mấy người này ở bên ngoài ngày càng ngang ngược, cô ta đã có thể nghe thấy hai tiếng ợ no thỏa mãn rồi!
“Ai?” Cô ta cuối cùng không đợi được nữa, mở miệng hỏi trước: “Là hộ lý à? Các người cuối cùng cũng đến rồi, tôi đói quá, có đồ ăn không?”
Tằng Minh vứt túi thức ăn trong tay, vén rèm đi vào trong, chỉ nhìn một cái đã nhếch mép, không chút do dự mà thả rèm xuống quay người lui ra ngoài, đợi Chung Hoành tới nơi mới yên tâm: “Nơi quái gì đây? Để khách đói đến mức này à?”
Chung Hoành kéo rèm ra, người phụ nữ nở một nụ cười với cậu: “Các người là hộ lý mới đến đúng không? Giúp tôi lấy đồ ăn đi, tôi đợi các người lâu lắm rồi.” Trong miệng cô ta mơ hồ lộ ra một mảnh vải áo nhỏ.
“Ồ, còn có một đứa trẻ.” Cô ta xoa bụng, nụ cười dần trở nên cứng đờ kỳ dị: “Ở đây cũng có một đứa trẻ đấy, đợi mấy ngày nữa nó ra đời, là có thể chơi cùng con bé rồi.”
Không gian bên trong rèm có hạn, gần như ngoài chiếc giường bệnh người phụ nữ nằm ra thì không có gì, càng đừng nói đến tủ lạnh hay kệ để túi dinh dưỡng.
Chung Hoành quay người dùng đầu ngón tay của hai ngón tay nhón lấy túi thức ăn đã bị Tằng Minh và Cố Giai ăn sạch, một tờ giấy ghi chú bay lượn rơi xuống đất — Dành riêng cho người mang thai.
Cậu nhìn chằm chằm vào tờ giấy dưới chân và chiếc túi rỗng trên tay suy nghĩ một lát, lúc ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt tươi cười của người phụ nữ.
Tằng Minh gãi đầu: “Hình như cũng không còn đồ ăn nào khác nữa.”
“Nhanh lên!” Người phụ nữ thúc giục, nụ cười trên mặt cũng biến mất sạch: “Tôi muốn ăn, mau lấy cho tôi, tôi muốn ăn.”
“Chậc.” Chung Hoành vốn còn định nghĩ một cách tốt hơn, lúc này bị thúc giục đến phiền, từ trong túi lôi ra một chiếc kéo, kéo tấm rèm bên cạnh qua bắt đầu cắt.
Hành động này của cậu khiến mấy người đều ngơ ngác, người phụ nữ càng không hiểu, kết quả là thấy người như ác quỷ kia xếp chồng những mảnh rèm đã cắt lại với nhau, nhét vào túi dinh dưỡng.
“Ăn đi.”
Người phụ nữ: “...”
Chung Hoành đưa chiếc túi qua, thúc giục: “Ăn nhanh đi, đồ trong túi dinh dưỡng.” Cậu tiện thể nhấn mạnh một câu.
Nói Chung Hoành không làm theo quy tắc cũng không sai, nhưng lại không tìm được bằng chứng cậu vi phạm quy tắc, người phụ nữ không làm gì được cậu, đành phải tức giận vơ lấy mảnh vải dính chút nước sốt nhét vào miệng ăn.
“Còn có thể như vậy à?” Tằng Minh, với tư cách là người hóng chuyện hàng đầu, đã bị hành động này của Chung Hoành làm cho kinh ngạc, chân thành giơ ngón tay cái lên trong lòng cho cậu.
“Nhưng cậu lấy đâu ra kéo thế?” Tằng Minh hỏi bên tai cậu.
“Sáng nay tiện tay lấy.” Chung Hoành trả lời bừa một câu, làm một động tác “mời” với người phụ nữ.
Người phụ nữ bực bội ăn hết chỗ vải trong túi dinh dưỡng rồi nhìn chằm chằm vào Chung Hoành, cô ta giơ tay lên: “Cậu...” lời còn chưa dứt trong cổ họng lại phát ra tiếng nuốt, cô ta vội vàng ngậm miệng lại, vẫn nôn ra một mảnh vải dính mô người có hoa văn, rất giống với bộ quần áo Chung Hoành cắt tối qua, hẳn là quần áo chuẩn bị cho hộ lý trong phòng ở tầng hai.
Chung Hoành vội dùng ngón trỏ chặn mũi, ghét bỏ lùi lại một bước lớn, rời khỏi chỗ cũ trước khi người phụ nữ nôn thứ đó ra chân cậu.
Người phụ nữ che miệng, nhai một lúc rồi lại nuốt thứ trong miệng xuống, Chung Hoành lập tức cảm thấy càng buồn nôn hơn.
Mấy người lui ra ngoài, nhưng còn chưa kịp thở một hơi, đã bị mùi máu tanh nồng nặc hơn ập tới. Cố Giai nắm lấy tay áo Chung Hoành cúi người nôn khan, Tằng Minh đẩy cửa ra, Chung Hoành nhìn qua: “Đợi đã.”
“Hả?” Tằng Minh quay đầu lại.
Chung Hoành hơi hé môi, lời định nói nhưng không nói ra, mà nhìn chằm chằm vào cửa, Cố Giai cũng nhìn theo, rồi nép sát vào Chung Hoành, ra hiệu cho Tằng Minh, chỉ chỉ sau lưng hắn.
Tằng Minh đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, cứng ngắc quay người lại, đối diện với một khuôn mặt vàng vọt. Hắn vừa định lùi lại thì bị giữ chặt vai, tiếp đó hắn thấy thứ kia há miệng ra — miệng nó như làm bằng cao su, có thể tự do kéo giãn đến kích thước bất kỳ.
Nó có lẽ muốn nuốt chửng đầu Tằng Minh trong một ngụm, cả cái cổ đã vì miệng há to mà gập ra sau lưng. Chung Hoành nhân cơ hội này xông lên ấn đầu nó xuống, chiếc kéo từ động mạch cổ của thứ đó đâm vào rồi rút ra, sau đó bị ném vào miệng đang há to của nó.
Cô ta im lặng nghe một lúc lâu rồi trợn mắt, vì mấy người này ở bên ngoài ngày càng ngang ngược, cô ta đã có thể nghe thấy hai tiếng ợ no thỏa mãn rồi!
“Ai?” Cô ta cuối cùng không đợi được nữa, mở miệng hỏi trước: “Là hộ lý à? Các người cuối cùng cũng đến rồi, tôi đói quá, có đồ ăn không?”
Tằng Minh vứt túi thức ăn trong tay, vén rèm đi vào trong, chỉ nhìn một cái đã nhếch mép, không chút do dự mà thả rèm xuống quay người lui ra ngoài, đợi Chung Hoành tới nơi mới yên tâm: “Nơi quái gì đây? Để khách đói đến mức này à?”
Chung Hoành kéo rèm ra, người phụ nữ nở một nụ cười với cậu: “Các người là hộ lý mới đến đúng không? Giúp tôi lấy đồ ăn đi, tôi đợi các người lâu lắm rồi.” Trong miệng cô ta mơ hồ lộ ra một mảnh vải áo nhỏ.
Không gian bên trong rèm có hạn, gần như ngoài chiếc giường bệnh người phụ nữ nằm ra thì không có gì, càng đừng nói đến tủ lạnh hay kệ để túi dinh dưỡng.
Chung Hoành quay người dùng đầu ngón tay của hai ngón tay nhón lấy túi thức ăn đã bị Tằng Minh và Cố Giai ăn sạch, một tờ giấy ghi chú bay lượn rơi xuống đất — Dành riêng cho người mang thai.
Cậu nhìn chằm chằm vào tờ giấy dưới chân và chiếc túi rỗng trên tay suy nghĩ một lát, lúc ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt tươi cười của người phụ nữ.
Tằng Minh gãi đầu: “Hình như cũng không còn đồ ăn nào khác nữa.”
“Nhanh lên!” Người phụ nữ thúc giục, nụ cười trên mặt cũng biến mất sạch: “Tôi muốn ăn, mau lấy cho tôi, tôi muốn ăn.”
Hành động này của cậu khiến mấy người đều ngơ ngác, người phụ nữ càng không hiểu, kết quả là thấy người như ác quỷ kia xếp chồng những mảnh rèm đã cắt lại với nhau, nhét vào túi dinh dưỡng.
“Ăn đi.”
Người phụ nữ: “...”
Chung Hoành đưa chiếc túi qua, thúc giục: “Ăn nhanh đi, đồ trong túi dinh dưỡng.” Cậu tiện thể nhấn mạnh một câu.
Nói Chung Hoành không làm theo quy tắc cũng không sai, nhưng lại không tìm được bằng chứng cậu vi phạm quy tắc, người phụ nữ không làm gì được cậu, đành phải tức giận vơ lấy mảnh vải dính chút nước sốt nhét vào miệng ăn.
“Còn có thể như vậy à?” Tằng Minh, với tư cách là người hóng chuyện hàng đầu, đã bị hành động này của Chung Hoành làm cho kinh ngạc, chân thành giơ ngón tay cái lên trong lòng cho cậu.
“Sáng nay tiện tay lấy.” Chung Hoành trả lời bừa một câu, làm một động tác “mời” với người phụ nữ.
Người phụ nữ bực bội ăn hết chỗ vải trong túi dinh dưỡng rồi nhìn chằm chằm vào Chung Hoành, cô ta giơ tay lên: “Cậu...” lời còn chưa dứt trong cổ họng lại phát ra tiếng nuốt, cô ta vội vàng ngậm miệng lại, vẫn nôn ra một mảnh vải dính mô người có hoa văn, rất giống với bộ quần áo Chung Hoành cắt tối qua, hẳn là quần áo chuẩn bị cho hộ lý trong phòng ở tầng hai.
Chung Hoành vội dùng ngón trỏ chặn mũi, ghét bỏ lùi lại một bước lớn, rời khỏi chỗ cũ trước khi người phụ nữ nôn thứ đó ra chân cậu.
Người phụ nữ che miệng, nhai một lúc rồi lại nuốt thứ trong miệng xuống, Chung Hoành lập tức cảm thấy càng buồn nôn hơn.
Mấy người lui ra ngoài, nhưng còn chưa kịp thở một hơi, đã bị mùi máu tanh nồng nặc hơn ập tới. Cố Giai nắm lấy tay áo Chung Hoành cúi người nôn khan, Tằng Minh đẩy cửa ra, Chung Hoành nhìn qua: “Đợi đã.”
“Hả?” Tằng Minh quay đầu lại.
Chung Hoành hơi hé môi, lời định nói nhưng không nói ra, mà nhìn chằm chằm vào cửa, Cố Giai cũng nhìn theo, rồi nép sát vào Chung Hoành, ra hiệu cho Tằng Minh, chỉ chỉ sau lưng hắn.
Tằng Minh đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, cứng ngắc quay người lại, đối diện với một khuôn mặt vàng vọt. Hắn vừa định lùi lại thì bị giữ chặt vai, tiếp đó hắn thấy thứ kia há miệng ra — miệng nó như làm bằng cao su, có thể tự do kéo giãn đến kích thước bất kỳ.
Nó có lẽ muốn nuốt chửng đầu Tằng Minh trong một ngụm, cả cái cổ đã vì miệng há to mà gập ra sau lưng. Chung Hoành nhân cơ hội này xông lên ấn đầu nó xuống, chiếc kéo từ động mạch cổ của thứ đó đâm vào rồi rút ra, sau đó bị ném vào miệng đang há to của nó.
4
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
