0 chữ
Chương 12
Chương 12
Một lợi ích của việc làm bạn cùng phòng với Ôn đại ca chính là — Ồn ào.
Hầu như lần nào cũng không cần Chung Hoành mở miệng hỏi, Ôn Tử Sơ đã chủ động khai báo.
Lúc Chung Hoành thay đồ xong từ phòng ngủ đi ra, Ôn Tử Sơ đã bưng cơm nước vừa nấu xong lên bàn.
“Cho nên...” Chung Hoành xắn tay áo lên một nấc: “Ý nghĩa của hình phạt này là gì?”
“Người ở đây đều có bạn cùng phòng, ở khu nghỉ ngơi ý nghĩa đúng là không lớn, hơn nữa hắn ta cũng không nghĩ sẽ để cậu chết ở khu nghỉ ngơi.” Ôn Tử Sơ gắp một miếng thức ăn vào miệng: “Đồ trong cửa hàng tiện lợi đa số đều là mua để dùng trong phó bản, dù sao không phải phó bản nào cũng có đồ ăn.” Hắn ngẩng đầu nhìn Chung Hoành một cái: “Bị quỷ quái gϊếŧ chết thì nhiều, nhưng chết đói cũng không ít.”
Chung Hoành cầm đũa lên chần chờ một lúc, mãi không chịu gắp.
“Không có độc đâu, hay là cậu sợ tôi bỏ thứ kia vào?”
Chung Hoành cạn lời: “... Anh dựa vào cái này để sống sót ở đây à?”
Ôn Tử Sơ giả vờ không hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Gì cơ? Tôi dựa vào thực lực.”
Ở cùng hắn hai ngày, Chung Hoành mơ hồ có một cảm giác, hắn dường như luôn lảng tránh một số vấn đề nào đó, đặc biệt là những chuyện liên quan đến phó bản, và tại sao hắn lại ở nơi này 21 năm mà chưa ra ngoài, giống như hắn chưa bao giờ nói mình rốt cuộc đã tìm ra cách ở lại nơi nghỉ ngơi mãi mãi hay là vì lý do gì khác.
“Không phải đồ cậu tự mua ở cửa hàng tiện lợi thì không mang vào phó bản được đâu.” Ôn Tử Sơ khoanh tay xuất hiện ở cửa phòng ngủ của Chung Hoành, ngay lúc cậu đang bám vào cửa sổ suy nghĩ xem có thể vứt thanh đao của Sứ Thần đi đâu: “Tự cầu phúc đi nhé.”
Chung Hoành bị hắn dọa giật mình, thanh trường đao tuột khỏi tay rơi từ cửa sổ xuống. Cậu liếc nhìn mặt đất ngoài cửa sổ, rồi lại quay đầu nhìn Ôn Tử Sơ, đối phương thản nhiên nhún vai tỏ vẻ vô tội với cậu.
“...”
Thôi được rồi, ít nhất không rơi trúng người.
Nhưng như vậy Chung Hoành cũng đỡ phải suy nghĩ xem xử lý thanh đao này thế nào. Cậu quay người lại, “Anh còn có việc gì à?”
“Không — có — việc.”
Ôn Tử Sơ không có việc gì vẫn cứ đứng lì ở cửa phòng ngủ của Chung Hoành.
Chung Hoành trực tiếp đưa tay ra đóng cửa, hy vọng hắn có chút tự giác mà tự mình tránh ra, nhưng Ôn đại ca rõ ràng là không có.
Thậm chí lúc cậu đóng cửa, hắn còn tiến lên một bước, vào trong phòng ngủ.
Thế là tình hình bây giờ trở thành thế này...
Tay Chung Hoành nắm tay nắm cửa, Ôn Tử Sơ dựa lưng vào cửa, hắn đè lên cẳng tay Chung Hoành khiến cậu buộc phải cong tay lại, cho nên...
Chung Hoành nhìn khuôn mặt đột nhiên kề sát trước mặt mình, không còn im lặng nữa, mà chuyển sang hoài nghi nhân sinh.
“Anh có thể đứng dậy được chưa?”
“Tôi đề nghị anh tránh ra trước.”
Chung Hoành nghiêng người sang một bên, không một lời thừa thãi, ra lệnh: “Đi.”
“Chậc, thật là vô lễ.” Ôn Tử Sơ tiến hẳn vào phòng ngủ của Chung Hoành, Ôn đại ca không chút tự giác lại bắt đầu bài diễn văn của mình: “Người mới thường sẽ vào phó bản đầu tiên vào ngày thứ 5 sau khi đăng ký ở nơi nghỉ ngơi, cậu còn hai ngày để chuẩn bị... Ồ, cậu không cần chuẩn bị.” Hắn quay đầu lại: “Cậu cũng không chuẩn bị được.”
Chung Hoành tay phải nắm lấy cổ tay trái, vết đỏ bị cọ xát ở đó trên bàn tay trắng nõn của cậu quá rõ ràng. Cậu cúi đầu nhìn, dùng sức xoa hai cái, sau khi thành công làm cho vết đỏ kia càng đậm hơn thì bỏ cuộc. Cậu buông tay xuống, chống nghiêng người lên chiếc tủ thấp bên cạnh, đã lười so đo với Ôn Tử Sơ.
Hầu như lần nào cũng không cần Chung Hoành mở miệng hỏi, Ôn Tử Sơ đã chủ động khai báo.
Lúc Chung Hoành thay đồ xong từ phòng ngủ đi ra, Ôn Tử Sơ đã bưng cơm nước vừa nấu xong lên bàn.
“Cho nên...” Chung Hoành xắn tay áo lên một nấc: “Ý nghĩa của hình phạt này là gì?”
“Người ở đây đều có bạn cùng phòng, ở khu nghỉ ngơi ý nghĩa đúng là không lớn, hơn nữa hắn ta cũng không nghĩ sẽ để cậu chết ở khu nghỉ ngơi.” Ôn Tử Sơ gắp một miếng thức ăn vào miệng: “Đồ trong cửa hàng tiện lợi đa số đều là mua để dùng trong phó bản, dù sao không phải phó bản nào cũng có đồ ăn.” Hắn ngẩng đầu nhìn Chung Hoành một cái: “Bị quỷ quái gϊếŧ chết thì nhiều, nhưng chết đói cũng không ít.”
“Không có độc đâu, hay là cậu sợ tôi bỏ thứ kia vào?”
Chung Hoành cạn lời: “... Anh dựa vào cái này để sống sót ở đây à?”
Ôn Tử Sơ giả vờ không hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Gì cơ? Tôi dựa vào thực lực.”
Ở cùng hắn hai ngày, Chung Hoành mơ hồ có một cảm giác, hắn dường như luôn lảng tránh một số vấn đề nào đó, đặc biệt là những chuyện liên quan đến phó bản, và tại sao hắn lại ở nơi này 21 năm mà chưa ra ngoài, giống như hắn chưa bao giờ nói mình rốt cuộc đã tìm ra cách ở lại nơi nghỉ ngơi mãi mãi hay là vì lý do gì khác.
“Không phải đồ cậu tự mua ở cửa hàng tiện lợi thì không mang vào phó bản được đâu.” Ôn Tử Sơ khoanh tay xuất hiện ở cửa phòng ngủ của Chung Hoành, ngay lúc cậu đang bám vào cửa sổ suy nghĩ xem có thể vứt thanh đao của Sứ Thần đi đâu: “Tự cầu phúc đi nhé.”
“...”
Thôi được rồi, ít nhất không rơi trúng người.
Nhưng như vậy Chung Hoành cũng đỡ phải suy nghĩ xem xử lý thanh đao này thế nào. Cậu quay người lại, “Anh còn có việc gì à?”
“Không — có — việc.”
Ôn Tử Sơ không có việc gì vẫn cứ đứng lì ở cửa phòng ngủ của Chung Hoành.
Chung Hoành trực tiếp đưa tay ra đóng cửa, hy vọng hắn có chút tự giác mà tự mình tránh ra, nhưng Ôn đại ca rõ ràng là không có.
Thậm chí lúc cậu đóng cửa, hắn còn tiến lên một bước, vào trong phòng ngủ.
Thế là tình hình bây giờ trở thành thế này...
Tay Chung Hoành nắm tay nắm cửa, Ôn Tử Sơ dựa lưng vào cửa, hắn đè lên cẳng tay Chung Hoành khiến cậu buộc phải cong tay lại, cho nên...
“Anh có thể đứng dậy được chưa?”
“Tôi đề nghị anh tránh ra trước.”
Chung Hoành nghiêng người sang một bên, không một lời thừa thãi, ra lệnh: “Đi.”
“Chậc, thật là vô lễ.” Ôn Tử Sơ tiến hẳn vào phòng ngủ của Chung Hoành, Ôn đại ca không chút tự giác lại bắt đầu bài diễn văn của mình: “Người mới thường sẽ vào phó bản đầu tiên vào ngày thứ 5 sau khi đăng ký ở nơi nghỉ ngơi, cậu còn hai ngày để chuẩn bị... Ồ, cậu không cần chuẩn bị.” Hắn quay đầu lại: “Cậu cũng không chuẩn bị được.”
Chung Hoành tay phải nắm lấy cổ tay trái, vết đỏ bị cọ xát ở đó trên bàn tay trắng nõn của cậu quá rõ ràng. Cậu cúi đầu nhìn, dùng sức xoa hai cái, sau khi thành công làm cho vết đỏ kia càng đậm hơn thì bỏ cuộc. Cậu buông tay xuống, chống nghiêng người lên chiếc tủ thấp bên cạnh, đã lười so đo với Ôn Tử Sơ.
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
