TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

— “Phụt.”

Ôn Tử Sơ không nhịn được, vội vàng quay người đi, che miệng lại trước khi ánh mắt của Chung Hoành quét tới, rồi ở góc độ mà Chung Hoành không nhìn thấy, hắn nhướng mày, cong môi đi về phía trước.

Không khí dường như đã dịu đi một chút, có người lấy hết can đảm hỏi: “Vậy rốt cuộc khi nào chúng tôi mới có thể trở về? Hay là...”

Sẽ không bao giờ trở về được nữa?

“Ở đây tổng cộng chỉ có bảy thế giới phó bản, sống sót qua bảy phó bản này, các bạn sẽ có thể trở về. Nhưng, theo tôi được biết, cho đến nay chỉ có một người vượt qua được tất cả.” Ôn Tử Sơ nói: “Sinh tồn đi các bạn của tôi, cứ trốn mãi trong nơi nghỉ ngơi thì chắc chắn sẽ không về được đâu.”

“Cư dân ở đây sẽ bị kéo vào phó bản không theo chu kỳ, thông thường, mỗi lần từ phó bản ra, ít nhất có thể ở lại nơi nghỉ ngơi nửa tháng, người bị phạt thì tính khác.”

Mưa tạnh, Ôn Tử Sơ thu ô lại, dẫn họ về phía tòa nhà số 10: “Đừng hỏi tôi làm sao mà biết.”

Những người theo sau xì xào bàn tán: “Được sống là tốt rồi.” Ánh mắt họ lảng đi: “Thực ra cũng không cần thiết phải quay về.”

Ôn Tử Sơ nghe vậy thì nhìn họ, cười mà không nói, tay thò vào cửa sổ phòng bảo vệ, nhận lấy sổ đăng ký do quỷ quái đưa qua: “Qua đây ký tên đi, chọn chỗ ở của các bạn, hai người một phòng.” Hắn dừng lại một chút: “Ba cô gái kia một phòng.”

“Ký tên xong có thể tự đi tìm phòng của mình, trong mỗi phòng đều có dán quy tắc của nơi nghỉ ngơi, mong mọi người đọc kỹ, nếu có bất kỳ vấn đề gì, đều có thể đến phòng 302 tòa 10 tìm tôi.”

“Tại sao anh lại rành quy tắc như vậy?” Chung Hoành hỏi trong lúc chờ ký tên.

“Bởi vì tôi là người chơi đầu tiên.” Giọng Ôn Tử Sơ mang theo một chút tự hào.

Chung Hoành thật sự không hiểu nổi chuyện này có gì tốt, đành nén lại lời phàn nàn, hỏi một câu hỏi khác mà mình thắc mắc: “Anh là người đầu tiên?”

“Ừm.” Ôn Tử Sơ thậm chí còn nhướng mày.

“Thế giới này đã xuất hiện bao lâu rồi?”

Ôn Tử Sơ khoanh tay suy nghĩ, không nhớ ra, rồi bắt đầu đánh giá Chung Hoành: “Khoảng... 21 năm?”

“21 năm?” Ôn Tử Sơ trông thật sự không giống người gần ba mươi, hơn nữa theo cách nói của hắn, hắn thậm chí có thể đã bốn năm mươi tuổi rồi: “Bảy phó bản ở đây, 21 năm cũng không qua được sao?”

Im lặng.

“Tôi nghĩ cậu nên ký tên rồi đấy.” Ôn Tử Sơ lấy sổ đăng ký từ tay người phía trước, ấn vào lòng Chung Hoành: “Cái gã họ Lê kia bảo tôi kiếm cho cậu một bộ quần áo mới.” Hắn nhìn bộ đồ bệnh nhân dính máu quỷ quái của Chung Hoành, ghét bỏ nhếch mép: “Quả nhiên vừa xấu, lại còn bẩn.”

“...” Chung Hoành cạn lời, cầm lấy thanh đao: “Anh nên thấy may mắn vì mình không phải quỷ quái.”

Ôn Tử Sơ cười lớn: “Dĩ nhiên rồi, tôi đâu phải mấy con quỷ quái đáng ghét đó.” “Người” trong phòng bảo vệ ngẩng đầu lên, ánh mắt oán giận liếc về phía hắn, Ôn Tử Sơ không chút do dự mà tự vả vào mặt mình: “Trừ cậu ra.”

Đợi bảo vệ thu lại ánh mắt oán giận, Ôn Tử Sơ cúi đầu nhìn Chung Hoành chọn phòng.

Chung Hoành muốn chọn tầng cao nhất, như vậy mỗi ngày sẽ không có quá nhiều người hay quỷ quái đi qua làm phiền cậu. Cậu liếc nhìn sơ đồ phân bố, rồi chìm vào im lặng.

E rằng tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ với cậu, cho nên tầng 9 đã được chọn hết. Xuống một tầng thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn, vấn đề là — Ôn Tử Sơ vừa nói hai người một phòng.

Đoàn người của họ vốn dĩ vừa đủ hai người một phòng, nhưng có ba cô gái, nên ba người họ chỉ có thể ở chung một phòng, Chung Hoành xếp cuối cùng bị lẻ ra.

“Một người chắc cũng...”

Cậu không biết quy tắc cụ thể ở đây, nhưng cậu cảm thấy vấn đề không có bạn cùng phòng cũng sẽ không quá lớn, thế là ngay khi cậu vừa định mở miệng chọn một phòng trống, Ôn Tử Sơ đã lấy một chiếc chìa khóa từ chỗ bảo vệ ra.

Chung Hoành khó hiểu nhận lấy nhìn một cái: “...”

Tòa 10 phòng 302.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.