TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

“Ý nghĩa của việc hai người phải ở chung một phòng là gì?”

Đến đây nhiều ngày như vậy, Chung Hoành cũng đã gần như hiểu ra, đây không thể là quy tắc của nơi nghỉ ngơi, hơn nữa một số phòng ban đầu là hai người, sau vài phó bản cũng có thể biến thành một người, thậm chí không còn một ai.

“An toàn.” Chung Hoành liếc Ôn Tử Sơ một cái, Ôn Tử Sơ dựa vào cửa sổ, cố ý hay vô tình quét mắt ra ngoài, trên đường không có ai đi qua, trên mặt đất cũng không có thứ gì. Hắn nháy mắt với Chung Hoành: “Những người đăng ký ở cùng một phòng sẽ có một mối liên kết nhất định.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ, không chắc chắn, nhưng tôi nghĩ cậu hẳn sẽ mong chờ việc tôi có thể ném cho cậu ít đồ ăn vào trong phó bản của cậu.”

Ôn Tử Sơ nói chuyện luôn như vậy, Chung Hoành đã quen rồi, nhưng ngay khi cậu tưởng mình đã quen, Ôn Tử Sơ đột nhiên sáp lại gần, dồn cậu vào góc tường nơi cậu đang đứng.

“Nhưng biết đâu lại là do tôi muốn ở chung phòng với cậu thì sao?”

“... Nói tiếng người.”

“Cậu lạnh lùng quá đấy, người may mắn.” Ôn Tử Sơ gập người, hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đôi đồng tử nhạt màu của Chung Hoành, vuốt một lọn tóc bạc rủ xuống của cậu: “Có lẽ cậu còn chưa biết mình đẹp đến nhường nào đâu.”

“Có lẽ anh còn chưa biết mình lưu manh đến nhường nào đâu.” Cậu dùng hai ngón tay kẹp lấy cổ tay Ôn Tử Sơ, gạt tay hắn ra khỏi má mình. Chung Hoành không có cảm giác gì với trò này, chỉ là đột nhiên nghe thấy cách xưng hô này mà nhớ đến một người: “Anh với Sứ Thần rất thân à?”

Ôn Tử Sơ thu tay lại: “Cũng không tính là thân lắm, đó là một kẻ đáng ghét, đến gần hắn không có kết cục tốt đẹp đâu, hắn là một...” Ôn Tử Sơ tìm kiếm trong đầu một hồi lâu để tìm từ hình dung: “Kẻ xui xẻo, ừm... không chính xác, sao chổi? Những người bị phân vào cùng một phó bản với hắn hầu như không có ai sống sót được. Tóm lại, cứ tránh xa hắn ra là được.” Hắn lại cong người ghé đầu lại gần Chung Hoành hơn một chút: “Đặc biệt là cậu.”

Sứ Thần... Chung Hoành cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng ký ức về hắn dường như chỉ còn lại một bóng đen cao lớn.

Là kiểu trông như sẽ đè chết người, mang theo nỗi sợ hãi từ vực thẳm và đủ loại cảm xúc tiêu cực đáng ghét mà ai ai cũng tránh không kịp, giống như một hố đen không xa trong vũ trụ bao la, áp tới một cách hư vô, mờ ảo.

Có lẽ vậy, Chung Hoành cụp mắt xuống, Ôn Tử Sơ đã cà lơ phất phơ bỏ đi, tiếp theo là chờ đợi, chờ đến ngày thứ năm bị kéo vào phó bản.

Chung Hoành nằm trên giường, mấy ngày nay ngoài ăn, ngủ ra thì chính là nghe một vị tự xưng là Ôn đại ca nói mấy chuyện trên trời dưới đất, nhưng đúng là thường xuyên có người gõ cửa phòng họ, đến hỏi Ôn Tử Sơ một số vấn đề, ví dụ như phó bản tiếp theo cần làm gì, làm sao để qua.

Nhưng đây là điều cấm kỵ, cấm cung cấp hướng dẫn vượt qua phó bản là quy tắc của nơi nghỉ ngơi, cho nên Ôn Tử Sơ chưa bao giờ nói thẳng, chỉ nói cho họ biết những thứ họ chuẩn bị có phù hợp hay không, mặc dù trong mắt Chung Hoành thì có lẽ là hắn cũng không biết.

Thực ra cho dù họ có đi hỏi Ôn Tử Sơ cũng không có tác dụng gì nhiều, người đáng chết vẫn sẽ chết. Mặc dù chủ đề phó bản vẫn luôn không đổi, nhưng nội dung không thể nào mãi mãi giống nhau, mà Ôn Tử Sơ lại ở lì trong nơi nghỉ ngơi hơn 20 năm, nội dung trong phó bản sớm đã quên gần hết rồi.

Hắn có thể giúp nhiều nhất là đưa ra một đề nghị, hoặc có thể tiết lộ một số quy tắc ẩn mà trước đây không ai phát hiện ra. Ôn Tử Sơ nghiêng đầu nhìn về phía Chung Hoành, ngón tay thon dài sờ lên cằm.

Có lẽ... có thể thông đồng với cái gã Sứ Thần chó má họ Lê kia một chút.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.