TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Đám quỷ quái đồng loạt cúi đầu nhìn thanh đao của cậu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Chung Hoành, sau đó đồng loạt rụt cổ, mím môi.

Chúng đứng đó, do dự mãi giữa hai lựa chọn chạy trốn hay chạy trốn.

Chung Hoành đợi đến sốt cả ruột, may mà cậu bị hội chứng ám ảnh cưỡng chế, có thể lau đao thêm một lúc nữa. Cậu cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, sau khi cầm lấy thanh đao này, cứ thấy một con quỷ quái là lại cực kỳ khó chịu.

— Chỉ muốn xông lên chém chết nó.

Hơn nữa trước đây cậu chưa từng đánh người, càng đừng nói đến gϊếŧ thứ gì đó, nhưng hôm nay dùng thanh đao này quả thực là quá thuận tay, động tác cũng quá mượt mà.

Cậu lau đao một hồi thì phát hiện có gì đó không đúng, nhìn sâu vào thanh đao, khẽ “chậc” một tiếng, ra là Sứ Thần coi cậu như một thanh đao để sai khiến.

Cậu đang suy nghĩ xem nên vứt thanh đao này ở đâu cho hợp lý thì một bóng người chạy tới.

“Chung Hoành, đúng không? Cậu chính là người may mắn mà cái gã họ Lê chó chết kia nói đến?”

Giọng nói hắn hơi cao ở cuối câu, trong trẻo nhưng mang theo vẻ cợt nhả.

Hắn che một chiếc ô trong suốt rẻ tiền, đuôi mày nhàn nhạt, hơi cụp xuống, Chung Hoành chỉ lịch sự liếc hắn một cái.

— Mắt đào hoa, môi mỏng.

Một nhân vật nam phụ vạn người mê nhưng sống không quá mấy tập trong phim truyền hình.

Từ lúc ngồi trên cái đài cao kia, Chung Hoành cứ thấy một gương mặt mới là lại bất giác đề phòng.

Cơ thể cậu căng cứng, nhưng lại không cảm nhận được sự khó chịu như trước đó từ người đối diện.

Không phải quỷ quái?

Người kia tiến lên một bước, một tay đặt sau lưng, lặng lẽ vẫy tay với đám quỷ quái đang ngây người ra. Mùi hương hoa diên vĩ và linh sam từ người hắn ập tới khiến Chung Hoành lùi lại một bước.

“Ôn Tử Sơ, là tên của tôi.” Ôn Tử Sơ đứng thẳng người, nói với đám người mới đến: “Nhưng tôi hy vọng mọi người gọi tôi là Ôn đại ca hơn.”

“Chào mừng mọi người đến với khu nghỉ ngơi của Thị Trấn Thần Minh, chắc các bạn cũng đã thấy rồi, những căn nhà này đều dành cho những người chơi giống như các bạn ở, cho nên người chơi ở đây đều được gọi chung là cư dân.”

Hắn quay người, dẫn mọi người đi vào trong: “Các bạn cũng không cần quá lo lắng, nơi nghỉ ngơi tuyệt đối an toàn...” Hắn đột nhiên dừng lại một chút: “Dĩ nhiên, nếu bạn không muốn tự tìm đường chết — ví dụ như, đi gây sự với người không nói hai lời đã dám gϊếŧ cả quỷ quái.”

Chung Hoành cảm thấy mình đang bị nói xéo.

Ôn Tử Sơ tiếp tục giải thích: “Ở nơi nghỉ ngơi, quỷ quái không được làm hại cư dân, và cư dân cũng không được gϊếŧ hại quỷ quái. Quỷ quái ở đây không nhiều, các bạn có thể xem chúng như NPC.” Hắn chỉ tay về một phía: “Chỗ đó, phòng bảo vệ, đó là khu nghỉ ngơi của quỷ quái.”

“Bảo vệ, chủ tiệm tạp hóa, chủ nhà hàng ở đây đều là quỷ quái, bọn họ đều rất dễ nói chuyện, nhưng vẫn phải nhắc nhở các bạn, cố gắng tự nấu ăn ở nhà. Dĩ nhiên nếu bạn rất muốn nếm thử cơm do quỷ quái nấu thì... cứ coi như tôi chưa nói gì.” Hắn quay đầu lại một cách phóng khoáng. “Cho nên, vẫn là đừng tùy tiện gϊếŧ quỷ quái ở đây.”

Chung Hoành: “...”

“Theo lý mà nói, vi phạm quy tắc sẽ có hình phạt, tôi cũng không biết cụ thể là gì, dù sao cậu cũng là người đầu tiên gϊếŧ quỷ quái ở nơi nghỉ ngơi.” Ôn Tử Sơ quay lại, bước qua xác hai con quỷ quái trên mặt đất: “Nhưng bây giờ hình phạt vẫn chưa được công bố, cũng có thể là vì các bạn vừa mới vào nơi nghỉ ngơi, chưa tiến hành đăng ký, cho nên chưa kích hoạt hình phạt.”

Hắn vừa dứt lời, loa phát thanh trên mấy tòa nhà đều vang lên: “Người chơi... rè rè rè, cư dân, rè rè, Chung Hoành, nơi ở không rõ, tiến trình trò chơi không rõ, rè — không rõ, vi phạm quy định tàn sát quỷ quái tại nơi nghỉ ngơi, cấm người chơi mua đồ ăn thức uống tại nơi nghỉ ngơi, thời gian xử phạt: 72 giờ phó bản.”

Ôn Tử Sơ: “...”

Hình phạt này đến thật đúng lúc.

Chung Hoành theo sau hắn, dừng bước trước khi bước qua con quỷ quái đáng thương kia. Chung Hoành nhìn thi thể quỷ quái nhầy nhụa dưới đất, nuốt nước bọt.

Loa phát thanh vang lên đúng lúc: “... Cấm người chơi ăn thịt quỷ quái.”

Chung Hoành nhún vai, ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Sơ đang quay lại nhìn mình, rồi lại quay đầu nhìn đám người và một đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào cậu, ngượng ngùng giải thích: “Tôi không có ý định ăn...”

Một đám người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, rồi cúi đầu, lắc não, tóm lại — không một ai tin.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.