0 chữ
Chương 23
Chương 23
Trần Ca Nhi cúi đầu chỉnh lại khăn cho bé con Vân Ca, giọng cô nhỏ nhẹ như một nốt nhạc chệch nhịp trong buổi hòa ca bình yên:
“Vậy mai cậu đến sớm nhé… mình chuẩn bị bữa sáng cho cậu!"
"Con cũng muốn một phần ăn sáng ạ!"
Xam Xam ở bên cạnh cũng học theo chị nhỏ, nghênh đầu ngửi ngửi mùi gió lạnh rồi quẫy đuôi rộn ràng, cứ như thể hiểu hết từng lời mọi người nói. Nhóc con xoay đầu nhìn Trịnh Mộc Vân, lại liếc sang bé con Vân Ca rồi bất ngờ nhảy một vòng tròn nhỏ, hai chân trước khẽ nhún như đang “tuyên bố”:
“Ngày mai em đi làm đấy ạ! Em là… chó mẫu quốc dân nha!" Hoặc là vì vui vẻ, khi được gần gũi hơn với chị Mộc Vân và Vân Ca, hai người mà cả nhóc con lẫn chủ nhân cơ thể vàng ươm này, Cháo Hành đều yêu quý.
"Em phấn khích quá nhỉ? Ngày mai thể hiện thật tốt để mang tiền về cho chị của em nhé, không là cắt giảm khẩu phần cháo pa tê gà và bí đỏ đấy!" Trịnh Mộc Vân xoa xoa đầu Xam Xam và trêu đùa, khiến nhóc con như bông gòn có động cơ kia lập tức giậm giậm hai chân trước, ngước cặp mắt tròn xoe lên nhìn Trịnh Mộc Vân và "gâu gâu" với vẻ “giận dỗi” đặc trưng kiểu:
"Không được cắt lương thực của em đâu nha! Em đang… vì tương lai no đủ mà lao động chân chính đó ạ!"
Bé con Vân Ca cũng nhẹ nhàng ôm vai Xam Xam, ghé sát tai thì thầm kiểu rất bí mật:
“Sáng mai chị nhỏ cũng dậy sớm, để cùng Xam Xam đi làm nha! Làm chăm chỉ, để có tiền... mua kẹo cho chúng ta nhé!"
Xam Xam đáp lại bằng một cú hích nhẹ đầu của nhóc con vào một bên má bánh bao của Vân Ca, như đồng ý với thoả thuận vừa rồi khiến hai người lớn bật cười, vì sự đáng yêu nhân đôi.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn lạnh nhưng ánh nắng len qua tán hoa hoè đã bắt đầu hong khô từng mảng sân ẩm.
Trong phòng bếp của Trần Ca Nhi, khoai mật thơm nức quyện cùng lớp phô mai béo ngậy vừa chảy rì rì chạy ra khỏi nồi nướng, bánh dorayaki mochi trứng muối, sữa gạo thoảng hương lá nếp và gạo rang, tất cả vừa được bày biện như một buổi tiệc nhỏ dành cho hai người lớn và một trẻ em.
Một góc khác trước hiên nhà là tô của Xam Xam, gồm có ức gà và khoai lang hấp, cùng với vài mẩu cá suối chiên giòn sót lại từ tối qua.
Đúng lúc bạn nhỏ bốn chân đang háo hức ăn miếng đầu tiên thì... "cạch!", âm thanh phát ra từ cổng khiến hai chị em cùng ngó ra.
"...?"
Một người lớn, một bé con, một em chó bất giác nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn Trần Ca Nhi.
Trong ánh sáng nhàn nhạt buổi sớm, bốn cá thể, ba dáng hình, hai mùi nước xả vải, nhưng bằng cách nào đó lại đồng điệu lạ kỳ, khiến tất cả đứng hình mất hai giây rồi cùng bật cười nghiêng ngả, bởi vì...
“Vậy mai cậu đến sớm nhé… mình chuẩn bị bữa sáng cho cậu!"
"Con cũng muốn một phần ăn sáng ạ!"
Xam Xam ở bên cạnh cũng học theo chị nhỏ, nghênh đầu ngửi ngửi mùi gió lạnh rồi quẫy đuôi rộn ràng, cứ như thể hiểu hết từng lời mọi người nói. Nhóc con xoay đầu nhìn Trịnh Mộc Vân, lại liếc sang bé con Vân Ca rồi bất ngờ nhảy một vòng tròn nhỏ, hai chân trước khẽ nhún như đang “tuyên bố”:
“Ngày mai em đi làm đấy ạ! Em là… chó mẫu quốc dân nha!" Hoặc là vì vui vẻ, khi được gần gũi hơn với chị Mộc Vân và Vân Ca, hai người mà cả nhóc con lẫn chủ nhân cơ thể vàng ươm này, Cháo Hành đều yêu quý.
"Em phấn khích quá nhỉ? Ngày mai thể hiện thật tốt để mang tiền về cho chị của em nhé, không là cắt giảm khẩu phần cháo pa tê gà và bí đỏ đấy!" Trịnh Mộc Vân xoa xoa đầu Xam Xam và trêu đùa, khiến nhóc con như bông gòn có động cơ kia lập tức giậm giậm hai chân trước, ngước cặp mắt tròn xoe lên nhìn Trịnh Mộc Vân và "gâu gâu" với vẻ “giận dỗi” đặc trưng kiểu:
Bé con Vân Ca cũng nhẹ nhàng ôm vai Xam Xam, ghé sát tai thì thầm kiểu rất bí mật:
“Sáng mai chị nhỏ cũng dậy sớm, để cùng Xam Xam đi làm nha! Làm chăm chỉ, để có tiền... mua kẹo cho chúng ta nhé!"
Xam Xam đáp lại bằng một cú hích nhẹ đầu của nhóc con vào một bên má bánh bao của Vân Ca, như đồng ý với thoả thuận vừa rồi khiến hai người lớn bật cười, vì sự đáng yêu nhân đôi.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn lạnh nhưng ánh nắng len qua tán hoa hoè đã bắt đầu hong khô từng mảng sân ẩm.
Trong phòng bếp của Trần Ca Nhi, khoai mật thơm nức quyện cùng lớp phô mai béo ngậy vừa chảy rì rì chạy ra khỏi nồi nướng, bánh dorayaki mochi trứng muối, sữa gạo thoảng hương lá nếp và gạo rang, tất cả vừa được bày biện như một buổi tiệc nhỏ dành cho hai người lớn và một trẻ em.
Đúng lúc bạn nhỏ bốn chân đang háo hức ăn miếng đầu tiên thì... "cạch!", âm thanh phát ra từ cổng khiến hai chị em cùng ngó ra.
"...?"
Một người lớn, một bé con, một em chó bất giác nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn Trần Ca Nhi.
Trong ánh sáng nhàn nhạt buổi sớm, bốn cá thể, ba dáng hình, hai mùi nước xả vải, nhưng bằng cách nào đó lại đồng điệu lạ kỳ, khiến tất cả đứng hình mất hai giây rồi cùng bật cười nghiêng ngả, bởi vì...
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
