0 chữ
Chương 22
Chương 22
“Cậu thấy mình… khác người đúng không?”
Trần Ca Nhi khựng lại giây lát rồi mỉm cười, cô không trả lời ngay mà đặt lên bàn ăn mấy đĩa bánh cô vừa cắt ra, rồi thư thả như kể chuyện xưa:
“Bánh này mình làm từ khoai lang mật, bột nếp, cơm dừa và đường nâu cùng một chút xíu muối. Nhưng nếu ai không thích ngọt dẻo thì có thể thay bằng bột mì, mật ong hoặc đường phèn… Chỉ là lúc ấy bánh sẽ khác màu, khác vị và kết cấu, nhưng vẫn là bánh ngon theo sở thích từng người." Sau đó, cô ngẩng lên, nghiêm túc nhưng rất tự nhiên nhìn thẳng Trịnh Mộc Vân nói tiếp:
“Cuộc sống cũng vậy mà. Cách sống của cậu, của mình hay bất kỳ ai đều chỉ là một trong rất nhiều công thức. Chỉ cần không tổn hại người khác thì đều đáng giá. Và mình tôn trọng lựa chọn của cậu."
Trịnh Mộc Vân nhìn xoáy vào gương mặt xinh đẹp, vẻ đẹp kiểu tinh khôi của Trần Ca Nhi, như để xác nhận xem cậu ấy thật lòng hay là chỉ nói để động viên cô. Nhưng rồi ánh mắt cô cong veo và khẽ bật cười:
“Cậu đúng là… kiểu người khiến người khác không thấy lạc lõng.”
"Vậy cậu thì sao? Công thức sống của cậu là gì?"
“…Mình á?” Trần Ca Nhi nhướng mày, như thể câu hỏi vừa rơi xuống từ tầng mây thứ chín. Nhưng cô không cần suy nghĩ quá lâu để nói về bản giao hưởng của chính mình:
"Công thức sống của mình giống như một chiếc bánh tử tế, không cần quá cầu kỳ hay đắt tiền, chỉ cần nguyên liệu thật, tay làm có tâm và một trái tim không gian dối.”
"Cậu đúng là một cô gái thư giãn giữa dòng đời vội vã!" Trịnh Mộc Vân trêu đùa, cậu ấy như chiếc lá lạc quan, là lá xanh cũng được, lá vàng cũng chẳng sao, thản nhiên đón nắng đón gió và thưởng thức tiếng chim.
Trần Ca Nhi cười tươi xen lẫn chút tinh nghịch hiếm thấy, bưng theo hai đĩa bánh thơm phức như gói cả mùa cỏ hoa:
"Nhưng mình sắp không còn là cô gái thư giãn rồi!"
"Tại sao?"
"Vì từ ngày mai, mình bắt đầu trở thành bà cô thư giãn..."
"...?" Trịnh Mộc Vân ngây ngốc nhìn theo bóng dáng người ta cầm hai đĩa bánh đi ra phòng khách. Bà cô thư giãn, cách gọi nghe nhàn nhã quá đi chứ. Nhưng là... ba mươi sao? Cô gái này đúng là bằng tuổi cô? Vậy... ngày mai là sinh nhật cậu ấy?
Cô chủ homestay vui vẻ bật dậy, thật nhẹ đi ra ngó qua cửa. Trong phòng khách, con gái nhỏ của cô và Xam Xam đang si mê ăn bánh. Trần Ca Nhi thì ngồi bên cạnh và cong cong mi mắt khiến cô băn khoăn, không biết cô gái đến từ cổ tích này thích quà sinh nhật như thế nào?
Gần một tiếng sau đó, hai khách quý của chị em họ Trần chuẩn bị ra về. Xe sang lại mượt mà đánh lái qua cổng nhà có tán cây hoa hoè, một vài lá vàng rơi trên nắp xe như lời thì thầm của nắng.
"Ca Nhi, trưa mai mình và Vân Ca mang đồ ăn đến được không, chúng ta cùng ăn mừng sinh nhật của cậu nhé!" "..."
Trần Ca Nhi bất ngờ, cậu ấy để ý đến câu nói vui đùa của cô lúc nãy? Còn dùng từ... chúng ta, hai từ này khiến cô cảm động! Nhưng là...
"Cảm ơn cậu và Vân Ca, nhưng ngày mai mình và Xam Xam có cuộc gặp với thương hiệu đồ len và một hãng thời trang cho thú cưng, không biết..."
"Vậy để mình hộ tống cậu và Xam Xam, mình còn có thể làm cố vấn cho cậu." "...?"
"Thật đấy, ngày mai mình rảnh lắm, mình đặc biệt dành khoảng thời gian quý giá này cho cậu!"
"..."
"...!!!"
Một câu này của Trịnh Mộc Vân nói xong, khiến cả cô và người nghe cùng mất tự nhiên, cảm giác như có làn gió mới len vào áo cũ, khiến tim người mặc bỗng dưng ấm hẳn, nhưng không biết nên giữ lại hay buông ra.
Trần Ca Nhi khựng lại giây lát rồi mỉm cười, cô không trả lời ngay mà đặt lên bàn ăn mấy đĩa bánh cô vừa cắt ra, rồi thư thả như kể chuyện xưa:
“Bánh này mình làm từ khoai lang mật, bột nếp, cơm dừa và đường nâu cùng một chút xíu muối. Nhưng nếu ai không thích ngọt dẻo thì có thể thay bằng bột mì, mật ong hoặc đường phèn… Chỉ là lúc ấy bánh sẽ khác màu, khác vị và kết cấu, nhưng vẫn là bánh ngon theo sở thích từng người." Sau đó, cô ngẩng lên, nghiêm túc nhưng rất tự nhiên nhìn thẳng Trịnh Mộc Vân nói tiếp:
“Cuộc sống cũng vậy mà. Cách sống của cậu, của mình hay bất kỳ ai đều chỉ là một trong rất nhiều công thức. Chỉ cần không tổn hại người khác thì đều đáng giá. Và mình tôn trọng lựa chọn của cậu."
“Cậu đúng là… kiểu người khiến người khác không thấy lạc lõng.”
"Vậy cậu thì sao? Công thức sống của cậu là gì?"
“…Mình á?” Trần Ca Nhi nhướng mày, như thể câu hỏi vừa rơi xuống từ tầng mây thứ chín. Nhưng cô không cần suy nghĩ quá lâu để nói về bản giao hưởng của chính mình:
"Công thức sống của mình giống như một chiếc bánh tử tế, không cần quá cầu kỳ hay đắt tiền, chỉ cần nguyên liệu thật, tay làm có tâm và một trái tim không gian dối.”
"Cậu đúng là một cô gái thư giãn giữa dòng đời vội vã!" Trịnh Mộc Vân trêu đùa, cậu ấy như chiếc lá lạc quan, là lá xanh cũng được, lá vàng cũng chẳng sao, thản nhiên đón nắng đón gió và thưởng thức tiếng chim.
"Nhưng mình sắp không còn là cô gái thư giãn rồi!"
"Tại sao?"
"Vì từ ngày mai, mình bắt đầu trở thành bà cô thư giãn..."
"...?" Trịnh Mộc Vân ngây ngốc nhìn theo bóng dáng người ta cầm hai đĩa bánh đi ra phòng khách. Bà cô thư giãn, cách gọi nghe nhàn nhã quá đi chứ. Nhưng là... ba mươi sao? Cô gái này đúng là bằng tuổi cô? Vậy... ngày mai là sinh nhật cậu ấy?
Cô chủ homestay vui vẻ bật dậy, thật nhẹ đi ra ngó qua cửa. Trong phòng khách, con gái nhỏ của cô và Xam Xam đang si mê ăn bánh. Trần Ca Nhi thì ngồi bên cạnh và cong cong mi mắt khiến cô băn khoăn, không biết cô gái đến từ cổ tích này thích quà sinh nhật như thế nào?
Gần một tiếng sau đó, hai khách quý của chị em họ Trần chuẩn bị ra về. Xe sang lại mượt mà đánh lái qua cổng nhà có tán cây hoa hoè, một vài lá vàng rơi trên nắp xe như lời thì thầm của nắng.
Trần Ca Nhi bất ngờ, cậu ấy để ý đến câu nói vui đùa của cô lúc nãy? Còn dùng từ... chúng ta, hai từ này khiến cô cảm động! Nhưng là...
"Cảm ơn cậu và Vân Ca, nhưng ngày mai mình và Xam Xam có cuộc gặp với thương hiệu đồ len và một hãng thời trang cho thú cưng, không biết..."
"Vậy để mình hộ tống cậu và Xam Xam, mình còn có thể làm cố vấn cho cậu." "...?"
"Thật đấy, ngày mai mình rảnh lắm, mình đặc biệt dành khoảng thời gian quý giá này cho cậu!"
"..."
"...!!!"
Một câu này của Trịnh Mộc Vân nói xong, khiến cả cô và người nghe cùng mất tự nhiên, cảm giác như có làn gió mới len vào áo cũ, khiến tim người mặc bỗng dưng ấm hẳn, nhưng không biết nên giữ lại hay buông ra.
7
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
