0 chữ
Chương 24
Chương 24
... Trịnh Mộc Vân đầy vẻ chị đại cool ngầu, nhưng lại có áo phao ngắn cùng màu trắng như mây với áo len lông cừu kiểu cách của Xam Xam. Còn Trần Ca Nhi và bé con Vân Ca thì như chăn bông thời thượng di động, mềm ấm khiến người ta muốn ôm nhưng không dễ dụ.
"E hèm... có vẻ hôm nay chúng ta ăn mặc có gu quá nhỉ!" Sau một tràng cười vui vẻ thì Trịnh Mộc Vân cũng thả ra được một câu, rồi nắm tay con gái nhỏ đến trước mặt chủ nhân của không gian cổ tích:
"Tặng cậu, sinh nhật vui vẻ!"
Một bó hoa cực kỳ có hương vị được đưa đến trước tầm nhìn của Trần Ca Nhi. Không phải hoa hồng, tuy líp hay mẫu đơn, mà là... hoa dâu tây Baby’s Breath, đỏ mọng thơm lừng, đính giữa tầng mây trắng tinh khôi như tuyết phủ đầu mùa. Cô nhận lấy và chưa kịp cảm ơn thì phiên bản nhỏ của người tặng đã lên tiếng:
"Con cũng có quà tặng dì ạ!" Bé con Vân Ca như một viên kẹo bông phủ sôcôla, vừa ngọt ngào vừa có “gu thẩm mỹ mini” siêu tinh tế. Hai bím tóc thắt gọn gàng, đôi má phúng phính hồng lên vì gió lạnh, và ánh mắt long lanh như chứa nguyên một bầu trời hoàng hôn pha màu caramen. Bé con ngước nhìn lên với biểu cảm hy vọng lấp lánh khiến Trần Ca Nhi tan chảy:
"Dì cảm ơn Vân Ca nhiều nhé!"
"Dì... mở ra xem đi ạ!" Bé con dường như e thẹn, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống, hai mũi giày da lộn viền cổ như bông tuyết thì xúm xít vào nhau khiến mẹ của bé cũng phải liếc xem, quà của nhóc con là gì?
"....?" Hoá ra món quà mà bé con hơn ba tuổi dành tặng cho dì mà bé yêu quý, là một bức vẽ ngây ngô nhưng ấm áp và rực rỡ sắc màu. Trong tranh là tổ hợp bốn thành viên như hiện tại, làm cho Trịnh Mộc Vân và Trần Ca Nhi vừa hạnh phúc vừa bối rối.
Rồi bất ngờ… "gâu!" tiếng sủa háo hức của Xam Xam vừa khéo gói gém không khí lúng túng. Bạn nhỏ bốn chân chạy thật nhanh ra hàng dây leo ở bờ rào rồi háo hức trở lại, với một chùm quả l*иg đèn còn sót lại từ mùa thu, giờ đã khô, vỏ ngoài xốp nhẹ, gần như trong suốt, tựa như những chiếc đèn l*иg giấy rỗng ruột treo hờ hững trên cao. Không còn sắc cam đỏ rực rỡ nhưng đổi lại là một vẻ đẹp cổ tích, mỏng manh và hoài niệm, như thể chỉ cần thổi nhẹ cũng có thể… biến thành mây.
Xam Xam vẫy đuôi tíu tít như chiếc quạt nhỏ chạy bằng động cơ cảm xúc, vẻ mặt đắc ý kiểu:
“Em đã bảo vệ chúng khỏi côn trùng và mưa nắng suốt cả mùa hè và mùa thu, để hôm nay… được trao tận tay quý cô đường bột của em đó ạ!"
Trần Ca Nhi ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận nhận chùm l*иg đèn mà Xam Xam đang ngậm phần cuống trong miệng, chạm nhẹ vào từng cánh l*иg khô mỏng tang, bên trong lộ ra quả nhỏ xíu màu hổ phách, ánh lên dưới nắng như một trái tim mùa thu chưa kịp ngủ đông.
"Chị cảm ơn Xam Xam nha. Cái này tựa như đèn l*иg của mấy nàng tiên lá, chị sẽ dùng chúng để quay vlog thật lung linh nhé!"
Xam Xam phấn khích xoay hai vòng liền rồi cọ cọ đầu vào chân chị của nhóc con. Rõ ràng bạn nhỏ bốn chân không nói được, nhưng cái nghiêng đầu và những cú vẫy đuôi tít mù như nhắn nhủ:
“Em chỉ là… đem ánh sáng còn sót lại của mùa cũ, đưa cho người em thương thôi mà.”
Biểu cảm này của nhóc con làm tất cả cùng bật cười, còn có Vân Ca cũng đáng yêu y chang. Bé con hẳn là tròn mắt nhìn chùm quả l*иg đèn khô rung rinh như đang thấy một vật phẩm quý hiếm, nhưng lại không vòi vĩnh, không ngang ngược đòi xem hoặc đòi lấy cho bằng được khiến trái tim Trần Ca Nhi mềm nhũn, vì em bé này được dạy dỗ quá tốt rồi. Giọng cô sóng sáng như mật ong nói với bé con:
"Lát nữa dì chia cho Vân Ca một chùm l*иg đèn tí hon nhé, để hai nhà chúng ta đều có ánh sáng cổ tích nha! Còn bây giờ thì mau vào ăn sáng thôi nào." Sau đó cô còn đặc biệt nhắc bạn nhỏ bốn chân:
"Xam Xam ăn hết đồ của em rồi xúc miệng thật sạch nha, sáng nay em làm mẫu ảnh đấy nhé!"
"Gâu gâu!" Xam Xam hứng thú sủa hai tiếng rộn ràng như chuông bạc và bắt đầu ăn ức gà và khoai lang hấp. Thỉnh thoảng lại ăn một miếng cá suối chiên, phát ra tiếng giòn tan như pháo nhỏ ngày Tết.
Trong phòng bếp của Trần Ca Nhi, hai vị khách vip của cô cũng đang si mê thưởng thức bữa sáng nhà làm vô cùng ngon miệng.
Hơn một tiếng sau, công việc kiếm ra xèng đầu tiên của bạn nhỏ bốn chân bắt đầu.
"E hèm... có vẻ hôm nay chúng ta ăn mặc có gu quá nhỉ!" Sau một tràng cười vui vẻ thì Trịnh Mộc Vân cũng thả ra được một câu, rồi nắm tay con gái nhỏ đến trước mặt chủ nhân của không gian cổ tích:
"Tặng cậu, sinh nhật vui vẻ!"
Một bó hoa cực kỳ có hương vị được đưa đến trước tầm nhìn của Trần Ca Nhi. Không phải hoa hồng, tuy líp hay mẫu đơn, mà là... hoa dâu tây Baby’s Breath, đỏ mọng thơm lừng, đính giữa tầng mây trắng tinh khôi như tuyết phủ đầu mùa. Cô nhận lấy và chưa kịp cảm ơn thì phiên bản nhỏ của người tặng đã lên tiếng:
"Dì cảm ơn Vân Ca nhiều nhé!"
"Dì... mở ra xem đi ạ!" Bé con dường như e thẹn, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống, hai mũi giày da lộn viền cổ như bông tuyết thì xúm xít vào nhau khiến mẹ của bé cũng phải liếc xem, quà của nhóc con là gì?
"....?" Hoá ra món quà mà bé con hơn ba tuổi dành tặng cho dì mà bé yêu quý, là một bức vẽ ngây ngô nhưng ấm áp và rực rỡ sắc màu. Trong tranh là tổ hợp bốn thành viên như hiện tại, làm cho Trịnh Mộc Vân và Trần Ca Nhi vừa hạnh phúc vừa bối rối.
Xam Xam vẫy đuôi tíu tít như chiếc quạt nhỏ chạy bằng động cơ cảm xúc, vẻ mặt đắc ý kiểu:
“Em đã bảo vệ chúng khỏi côn trùng và mưa nắng suốt cả mùa hè và mùa thu, để hôm nay… được trao tận tay quý cô đường bột của em đó ạ!"
Trần Ca Nhi ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận nhận chùm l*иg đèn mà Xam Xam đang ngậm phần cuống trong miệng, chạm nhẹ vào từng cánh l*иg khô mỏng tang, bên trong lộ ra quả nhỏ xíu màu hổ phách, ánh lên dưới nắng như một trái tim mùa thu chưa kịp ngủ đông.
Xam Xam phấn khích xoay hai vòng liền rồi cọ cọ đầu vào chân chị của nhóc con. Rõ ràng bạn nhỏ bốn chân không nói được, nhưng cái nghiêng đầu và những cú vẫy đuôi tít mù như nhắn nhủ:
“Em chỉ là… đem ánh sáng còn sót lại của mùa cũ, đưa cho người em thương thôi mà.”
Biểu cảm này của nhóc con làm tất cả cùng bật cười, còn có Vân Ca cũng đáng yêu y chang. Bé con hẳn là tròn mắt nhìn chùm quả l*иg đèn khô rung rinh như đang thấy một vật phẩm quý hiếm, nhưng lại không vòi vĩnh, không ngang ngược đòi xem hoặc đòi lấy cho bằng được khiến trái tim Trần Ca Nhi mềm nhũn, vì em bé này được dạy dỗ quá tốt rồi. Giọng cô sóng sáng như mật ong nói với bé con:
"Lát nữa dì chia cho Vân Ca một chùm l*иg đèn tí hon nhé, để hai nhà chúng ta đều có ánh sáng cổ tích nha! Còn bây giờ thì mau vào ăn sáng thôi nào." Sau đó cô còn đặc biệt nhắc bạn nhỏ bốn chân:
"Xam Xam ăn hết đồ của em rồi xúc miệng thật sạch nha, sáng nay em làm mẫu ảnh đấy nhé!"
"Gâu gâu!" Xam Xam hứng thú sủa hai tiếng rộn ràng như chuông bạc và bắt đầu ăn ức gà và khoai lang hấp. Thỉnh thoảng lại ăn một miếng cá suối chiên, phát ra tiếng giòn tan như pháo nhỏ ngày Tết.
Trong phòng bếp của Trần Ca Nhi, hai vị khách vip của cô cũng đang si mê thưởng thức bữa sáng nhà làm vô cùng ngon miệng.
Hơn một tiếng sau, công việc kiếm ra xèng đầu tiên của bạn nhỏ bốn chân bắt đầu.
4
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
