0 chữ
Chương 21
Chương 21
Bé con nói lí nhí nhưng rõ ràng, mang theo chút gì đó như… hi vọng bé xíu được gói trong chiếc bánh bao nhỏ. Bé còn khoanh hai tay ngắn tủn vào nhau đặt trên bàn, không phải vì biết điệu, mà là vì nghiêm túc thật lòng, dáng vẻ y như đang… nộp đơn xin ứng tuyển vào vị trí “con gái nhỏ” của dì.
Biểu cảm và nội dung lời đề nghị khiến Trần Ca Nhi và cảm động vừa dở khóc dở cười, còn Trịnh Mộc Vân thì đang bận rộn tìm kiếm mẩu sườn non ít ỏi trong bát canh củ cải khô muối chua cũng phải dừng tay.
"... Cậu đừng để ý, chắc nhóc con thích ăn đồ cậu làm nên dẻo mỏ vậy đấy!" Trịnh Mộc Vân vu vơ đánh lạc hướng, nhưng trong lòng cô đang nhen nhóm thấy có lỗi với con gái nhỏ.
Bé con thấy mẹ nói vậy liền giận hờn lên tiếng, nhưng lời nói còn rõ chữ hơn lúc nãy:
"Con không dẻo mỏ ạ! Con thích dì... vì dì... là dì ạ!"
"...!!" Lần này Trần Ca Nhi không nỡ cười, bởi cô đang tan chảy trước câu nói siêu đơn giản trong thế giới trẻ thơ, nhưng nghe vào tai người lớn thì lại trở thành một bầu trời cảm xúc.
Cô chậm rãi đặt bát đũa xuống bàn, đi sang và cúi người nhìn thẳng vào bé con. Ánh mắt cô lúc này như có thêm chút trong trẻo của nắng qua lớp kính mờ:
“Vậy… bạn nhỏ của dì... có muốn ăn thử bánh mà dì mới làm không nào?"
"Con có ạ!"
"Thế thì mau ôm dì thật chặt nhé, chúng ta bay vào thế giới ngọt ngào thôi nào, còn ai ăn sau cùng thì dọn bàn nha!"
“Dạaaaaa!!! Tiếng đáp hớn hở như chuông đồng reo lên giữa bữa cơm khiến Trần Ca Nhi nghĩ rằng, chẳng bao lâu nữa bé con sẽ quyên chuyện này thôi. Còn Trịnh Mộc Vân thì tính toán phải tập cho con gái nhỏ của cô làm quen dần với việc... con bé chỉ có mẹ.
Một nhân vật quan trọng khác cũng bị lây lan âm thanh véo von kia, chính là Xam Xam.
Bạn nhỏ bốn chân chạy bước nhỏ vào và "gâu gâu" hai tiếng, như điểm danh để được ăn thử bánh mới của chị vừa làm.
"Oaaaaa!" Vân Ca khoa trương hô lên nho nhỏ khi Trần Ca Nhi vừa mở nắp nồi hấp.
Không khí phòng bếp lập tức biến thành… một làn sóng quyến rũ khiến ai nấy đều muốn đứng xếp hàng lấy vé vào thưởng thức.
Làn hơi nóng thơm lừng phả ra, mang theo mùi khoai lang mật ngọt lịm, cơm dừa beo béo và đặc biệt là mùi bột nếp vừa chín tới, dẻo dính đủ độ và mềm mượt như mây.
“Dì ơi, bánh thơm quá quá ạ!" Vân Ca ra vẻ hít một hơi thật sâu, hai tay ôm má, mắt thì tròn xoe long lanh như thể vừa nhìn thấy kho báu:
"Giống mùi khăn bông của con sau khi phơi nắng ạ!"
Xam Xam thì không cần nói nhiều. Nhóc con chỉ đơn giản… trượt chân trước ra phía trước, vươn người như đang tập yoga, cái đuôi cong veo vẫy vẫy và hít một hơi rõ dài, rồi "gâu" một cái nhỏ xíu, ngắn gọn nhưng đầy sức thuyết phục kiểu:
"Cũng thơm giống mùi áo len của em!"
Trần Ca Nhi nhìn hai vị khách siêu vip của cô nóng lòng thưởng thức thì thoả thuận:
"Vân Ca cùng Xam Xam ra phòng khách xem hoạt hình nha, bánh còn nóng lắm, để dì cắt miếng nhỏ ra đã nhé!"
"Dạ!" Vân Ca được dì đặt xuống đất liền gọi Xam Xam lon ton ra phòng khách. Hai chị em tròn vo như hai củ khoai tây biết đi khiến Trần Ca Nhi bật cười. Sau đó cô mới... ngập ngừng hỏi ai kia đang dọn bàn ăn:
"Cậu và bố của Vân Ca không ở cùng nhau à?"
Trịnh Mộc Vân đều đều trả lời:
"Con bé là mình làm IVF ở Canada, là con gái nhỏ của riêng mình!"
"..."
Biểu cảm và nội dung lời đề nghị khiến Trần Ca Nhi và cảm động vừa dở khóc dở cười, còn Trịnh Mộc Vân thì đang bận rộn tìm kiếm mẩu sườn non ít ỏi trong bát canh củ cải khô muối chua cũng phải dừng tay.
"... Cậu đừng để ý, chắc nhóc con thích ăn đồ cậu làm nên dẻo mỏ vậy đấy!" Trịnh Mộc Vân vu vơ đánh lạc hướng, nhưng trong lòng cô đang nhen nhóm thấy có lỗi với con gái nhỏ.
Bé con thấy mẹ nói vậy liền giận hờn lên tiếng, nhưng lời nói còn rõ chữ hơn lúc nãy:
"...!!" Lần này Trần Ca Nhi không nỡ cười, bởi cô đang tan chảy trước câu nói siêu đơn giản trong thế giới trẻ thơ, nhưng nghe vào tai người lớn thì lại trở thành một bầu trời cảm xúc.
Cô chậm rãi đặt bát đũa xuống bàn, đi sang và cúi người nhìn thẳng vào bé con. Ánh mắt cô lúc này như có thêm chút trong trẻo của nắng qua lớp kính mờ:
“Vậy… bạn nhỏ của dì... có muốn ăn thử bánh mà dì mới làm không nào?"
"Con có ạ!"
"Thế thì mau ôm dì thật chặt nhé, chúng ta bay vào thế giới ngọt ngào thôi nào, còn ai ăn sau cùng thì dọn bàn nha!"
“Dạaaaaa!!! Tiếng đáp hớn hở như chuông đồng reo lên giữa bữa cơm khiến Trần Ca Nhi nghĩ rằng, chẳng bao lâu nữa bé con sẽ quyên chuyện này thôi. Còn Trịnh Mộc Vân thì tính toán phải tập cho con gái nhỏ của cô làm quen dần với việc... con bé chỉ có mẹ.
Bạn nhỏ bốn chân chạy bước nhỏ vào và "gâu gâu" hai tiếng, như điểm danh để được ăn thử bánh mới của chị vừa làm.
"Oaaaaa!" Vân Ca khoa trương hô lên nho nhỏ khi Trần Ca Nhi vừa mở nắp nồi hấp.
Không khí phòng bếp lập tức biến thành… một làn sóng quyến rũ khiến ai nấy đều muốn đứng xếp hàng lấy vé vào thưởng thức.
Làn hơi nóng thơm lừng phả ra, mang theo mùi khoai lang mật ngọt lịm, cơm dừa beo béo và đặc biệt là mùi bột nếp vừa chín tới, dẻo dính đủ độ và mềm mượt như mây.
“Dì ơi, bánh thơm quá quá ạ!" Vân Ca ra vẻ hít một hơi thật sâu, hai tay ôm má, mắt thì tròn xoe long lanh như thể vừa nhìn thấy kho báu:
"Giống mùi khăn bông của con sau khi phơi nắng ạ!"
Xam Xam thì không cần nói nhiều. Nhóc con chỉ đơn giản… trượt chân trước ra phía trước, vươn người như đang tập yoga, cái đuôi cong veo vẫy vẫy và hít một hơi rõ dài, rồi "gâu" một cái nhỏ xíu, ngắn gọn nhưng đầy sức thuyết phục kiểu:
Trần Ca Nhi nhìn hai vị khách siêu vip của cô nóng lòng thưởng thức thì thoả thuận:
"Vân Ca cùng Xam Xam ra phòng khách xem hoạt hình nha, bánh còn nóng lắm, để dì cắt miếng nhỏ ra đã nhé!"
"Dạ!" Vân Ca được dì đặt xuống đất liền gọi Xam Xam lon ton ra phòng khách. Hai chị em tròn vo như hai củ khoai tây biết đi khiến Trần Ca Nhi bật cười. Sau đó cô mới... ngập ngừng hỏi ai kia đang dọn bàn ăn:
"Cậu và bố của Vân Ca không ở cùng nhau à?"
Trịnh Mộc Vân đều đều trả lời:
"Con bé là mình làm IVF ở Canada, là con gái nhỏ của riêng mình!"
"..."
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
