TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

"Ừ, mua về ăn với thịt bò sốt vang. Mà sao cháu lại ở đây? Đừng nói với cô là... chỗ của cháu không có bánh mì ngon như ở đây đấy nhé!" Cô hàng xóm dí dỏm nói khiến cả chủ cửa hàng nhỏ cũng nhẹ bật cười.

"Cháu đến chơi ở nhà bạn, trưa nay có món hợp để chấm bánh mì nên cháu chạy ra mua mấy cái ạ!"

"Bạn ở gần đây sao?"

"Là Trần Ca Nhi, người lần trước mà cô dẫn cháu đến đấy ạ!"

Cô hàng xóm nghe vậy thì càng nâng lên ý cười:

"À... Ca Nhi nấu cơm thì chưa ăn cũng biết là ngon rồi, chỉ tiếc là... con bé ở một mình nên thường ăn uống rất đơn giản, có thể là vì bận rộn, hoặc là... không có động lực để bày vẽ!"

Trịnh Mộc Vân lập tức bắt được trọng điểm, cậu ấy sống một mình? Thảo nào, cả ba lần cô đến đều không thấy ai ngoài cậu ấy, vậy còn...

"Cậu ấy không ở cùng bố mẹ à cô?"

"Mẹ con bé qua đời sau khi sinh con bé không lâu, bố thì đi lấy vợ khác, từ rất lâu đã trở thành người lạ. Con bé sống cùng ông bà ngoại, sau này ông bà ở cùng với gia đình con trai cả thì Ca Nhi đi xuất khẩu lao động Nhật Bản năm năm, về mua được ngôi nhà đó rồi sửa chữa lại." Cô hàng xóm kể đều đều như tóm tắt một bộ phim truyền hình, sau đó lại chiếu tập tiếp theo:

"Mà Ca Nhi làm bánh giỏi lắm, còn có mấy nhà hàng dưới thủ đô mời về làm nữa đấy, nhưng con bé đều từ chối."

Lời kể của cô hàng xóm như gói lại nhiều mảnh đời, lại mở ra nguồn tư liệu khổng lồ cho Trịnh Mộc Vân, khiến cô như lạc vào những trang sách chưa từng đọc về Trần Ca Nhi.

"Hoá ra, tâm hồn được nuôi dưỡng từ đường bột ngọt ngào lại nảy mầm trong tĩnh mịch, và nở hoa trong sự nỗ lực không ngừng."

Cô miên man nghĩ về cô gái giản đơn đến mức được coi là ngốc nghếch trong một thế giới phức tạp, cho đến khi cô cùng với mười chiếc bánh mì nóng hổi, về đến ngôi nhà có cổng sắt màu xanh lá cây và tán hoa hoè đang rụng như mưa bụi, thì tâm trạng càng diệu kỳ hơn, vì trong sân có xe của cô, trên hiên nhà có con gái nhỏ của cô và em chó nhỏ... đã từng là của cô, còn có... cậu ấy vừa đi ra với chiếc tạp dề in hình dấu chân chó con... khung cảnh thật giống... một gia đình nhỏ hạnh phúc!

"Mẹ ơi, nhanh vào rửa tay... ăn cơm ạ." Bé con Vân Ca mặt mày cong veo, hai cánh môi nhỏ xinh còn bóng loáng vì vừa được Trần Ca Nhi mời ăn thử lạp xưởng giòn xốp.

Bữa cơm đầu tiên mà ba người có tên gọi đồng điệu như một bản nhạc ngồi cùng nhau. Còn có cả Xam Xam đang ăn cạnh biệt thự gỗ của nhóc con ngoài hiên, một mình một tô với cơm và cá suối chiên giòn, thêm chút lạp xưởng và nước canh bí đỏ.

"Xoạp xoạp!" Bạn nhỏ bốn chân ăn nhanh phát ra âm thanh ngon miệng làm cả nhà cười khúc khích.

Bé con hơn ba tuổi cũng ăn đến bụng nhỏ tròn vo, còn khoa trương "ợ" một cái rồi ngây thơ nói:

“Dì ơi… mẹ bảo là... dì chưa sẵn sàng có bạn nhỏ giống con. Bao giờ dì sẵn sàng, con làm bạn nhỏ của dì được không ạ?”

“Bạn Đậu Đỏ và cả Hồng Đào có bố với mẹ… Còn con… con chỉ có mẹ. Nếu có thêm dì, là con có cả mẹ, cả dì rồi đúng không ạ?”

8

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.