TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Trần Ca Nhi hơi khựng lại và liếc nhìn dưới chân bàn ở góc sân:

“…?”

Xam Xam ngồi phịch dưới đó, miệng ngậm quai tô như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ hệ trọng, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn lên với vẻ tự hào không che giấu.

"Gâu!" Hai cái tai hình tam giác bé xíu nghiêng như mái hiên khiến Trần Ca Nhi yêu thích:

"Em giỏi quá nhỉ, mới hơn một ngày mà đã quen thuộc thói quen của nhà chúng ta rồi đấy!" Và... "coong... coong", bánh mì được cô bẻ ra thành từng miếng nhỏ và thả xuống tô bằng innox, nghe như tiếng nhạc thiếu nhi rất vui tai.

Xam Xam vẫy đuôi lia lịa, còn nhiệt tình xoay mấy vòng như quả bóng rồi háo hức gặm một miếng, đôi mắt đen láy híp lại thành một đường thẳng, trông cực kỳ đáng yêu.

Trần Ca Nhi cũng ăn phần của cô. Bánh mì, mứt mơ, và một chút thoả mãn sau ngày dài làm việc hết công suất, mang đến một tổ hợp hương vị và kết cấu vô cùng dễ gây nghiện, kiểu như... gặm nhấm giấc mơ ngọt lịm!

"Rộp!"

"Rộp"

Hai âm thanh y hệt đồng thời vang lên kéo theo giọng cười giòn hơn cả bánh mì của Trần Ca Nhi, vì một tiếng nhai là của cô, một tiếng kia là của Xam Xam:

"Em đấy... cũng biết hưởng thụ lắm cơ!"

"Gâu... coong!" Xam Xam vội trả lời chị nên hô vang một tiếng, làm bay cả miếng bánh mì trong miệng rơi lại xuống tô khiến Trần Ca Nhi cười nghiêng ngả.

Chiều một ngày cuối tháng Sáu dường như cũng vì thế mà dịu lại, gió nhẹ lùa qua cửa bếp, đưa đẩy hương mơ và tiếng cười vừa vặn đủ để thấy, có đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là... trân trọng những gì mình có.

Mấy giờ đồng hồ sau. Trời dần về khuya. Ánh đèn sân chỉ còn một quầng sáng nhỏ tỏa ra từ chiếc bóng ngủ treo cao, vẽ những đường cong mềm mỏng lên vách gỗ.

Trần Ca Nhi sau một ngày điều chế sự ngọt ngào giờ đã ngủ say trong phòng ngủ ở nhà lớn.

Xam Xam thì cuộn tròn như một nắm xôi vàng ươm trong biệt thự làm bằng gỗ của nhóc con đặt ngoài hiên, ở góc giữa nhà lớn và nhà ngang. Cái bụng tròn vo phập phồng theo nhịp thở đều đều, hai cái tai hình tam giác bé xíu thi thoảng động đậy, như thể đang nằm mơ, có thể là mơ thấy bánh mì giòn tan, mứt mơ sánh dẻo, hoặc đang ăn xúc xích cùng chị Vân Ca ba tuổi, hoặc là... được chị Ca Nhi khen "giỏi quá!""

Còn cách đó vài cung đường, Trịnh Mộc Vân đang bận rộn lạc trôi không phanh trong thế giới mới mẻ mà cô vừa "khám phá" được. Đó là... trang cá nhân và kênh youtube của Trần Ca Nhi.

Trịnh Mộc Vân chống cằm, mắt dán vào màn hình điện thoại như bị thôi miên. Cô cứ tưởng cô gái kia là tuýp người thích gói bánh bằng lá chuối, sống chậm, và tổ hợp như siêu thị trong bếp của cô ấy... chỉ là sở thích quay chụp vu vơ như người ta nói, nhưng không!

Giao diện YouTube xinh đẹp đến mê hoặc, ảnh bìa thì chỉnh chu đến từng cọng rau thơm. Video quay theo phong cách như nhấc cả thế giới cổ tích không nhiễm bụi trần vào, tất cả đều không quá cầu kỳ kiểu bác học, mà là tỉ mỉ kiểu... nhặt nắng trong mưa khiến người xem thổn thức, vừa muốn ăn luôn món đó, vừa muốn vục dậy để lao vào bếp nhưng lại không hề biết định lượng để làm.

Facebook thì có màu sắc... gạo tiền hơn, vì đa số là đăng món tráng miệng, chè, mứt... lên bán, còn có video chia sẻ hoạt động liên quan đạt tương tác rất cao.

"Nhưng... ưʍ... trước đây cô ấy cũng có em chó kìa, to hơn Cháo Hành một chút, lông màu trắng sữa, nhưng cơ bản đều y hệt Cháo Hành!" Trịnh Mộc Vân bị thu hút bởi sự xuất hiện của bạn nhỏ bốn chân này, hầu như bài đăng nào cũng có em ấy.

"Vậy... em chó kia... đi về thế giới bốn chân rồi sao?" Câu hỏi này đeo bám vào tận giấc mơ của Trịnh Mộc Vân. Thẳng tới khi thức giấc vào sáng sớm hôm sau, cô thấy quyết định để Cháo Hành ở với Trần Ca Nhi thực sự đúng đắn, em ấy như phiên bản nhỏ của em bé trắng sữa kia, và có lẽ... sắp nổi tiếng rồi cũng nên.

7

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.