Chương 42
Hiến tế âm huyết
Người đàn ông mặc áo vu sĩ này chừng bốn mươi tuổi, trẻ hơn đa số những người khác, tầm tuổi này mà đã có thể đứng ở đây thì chắc chắn không hề đơn giản, hơn nữa kiểu áo vu sĩ này đến Hưng lùn và Tô Tình vẫn chưa thấy bao giờ. Họ nói vu sư có chia nam bắc, nhưng người này không phải, hoàn toàn không nhìn ra lai lịch.
Người đàn ông đó nói ông ta có cách phá giải trận pháp, ngay lập tức thu hút được ánh mắt của mọi người, Đới lão gia mừng rỡ, vội vàng hỏi người đàn ông đó có cách gì?
Đới lão gia gọi người này là Vương Kiện, chắc là có quen, không thì nhà họ Đới sẽ không mời ông ta đến.
Vương Kiện nói ông ta biết một loại vu thuật gọi là hiến tế âm huyết, chỉ cần dùng máu tươi của một người nữ trong nhà họ Đới để nuôi thi thể, trong vòng ba ngày, thi thể sẽ không bị thi biến.
"Sau ba ngày thì sao?" Mọi người đều tò mò, xem ra không mấy ai biết loại vu thuật này.
Vương Kiện còn chưa trả lời, lão thiên sư đã nói trước. Sau ba ngày, tất cả thi thể được nuôi bằng máu tươi sẽ biến thành huyết thi, không có ngoại lệ, huyết thi và cương thi đen không cùng một cấp bậc, huyết thi cực kỳ đáng sợ và nguy hiểm, đây là cách rất ác độc để nuôi xác.
Mọi người nghe xong đều la lên kinh ngạc, nói vu thuật ác độc thế này quá mất nhân tính, sau này nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Tuyệt đối không thể dùng được!
Nghĩ đến cảnh tượng khắp ngọn núi này toàn là huyết thi, ai nấy đều nổi da gà.
Cương thi đen còn tránh người, không dám đánh trực diện với con người, huyết thi thì chắc vài người đàn ông lực lưỡng cũng không phải đối thủ, trừ sợ ánh nắng ra thì không sợ gì nữa.
Lão thiên sư còn nói, cách này còn phải hi sinh một người nữ trong nhà, phải rút hết máu trong người, cách này quá tàn nhẫn, tuyệt đối không được dùng!
Nghe đến đây, Đới Khiết Doanh bên cạnh bỗng rùng mình, khuôn mặt luôn lạnh lùng bỗng trở nên căng thẳng.
Tôi hỏi Tô Tình, Đới lão gia có mấy cô cháu gái? Nếu thực sự phải hiến tế thì sẽ hiến tế ai?
Tô Tình giơ một ngón tay: "Chỉ một người, trưởng nữ Đới Khiết Doanh, những người khác toàn là cháu trai thôi."
Cha mẹ ơi, Đới lão gia có con gái không?
Tô Tình lắc đầu, nói không có, cả ba người con đều là con trai, nếu phải hiến tế thì chắc chắn là Đới Khiết Doanh, trừ cô ta ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Ôi, hồng nhan bạc mệnh, người đẹp lạnh lùng này chắc là khó thoát rồi, bởi vì tôi thấy biểu cảm của Đới lão gia như khá tán đồng vu thuật của Vương Kiện.
Lão thiên sư nói xong, Vương Kiện cười khẩy, ông ta nói chỉ cần thi thể không thi biến, chuyển quan lấy xác, dựng lại phong thủy trong vòng ba ngày đó, chắc chắn sẽ phá được Thất Sát trận.
Phá được Thất Sát trận rồi chôn lại thi thể xuống, cho dù có thành huyết thi thì cũng có thể tìm người trấn được. Sau khi sửa lại long mạch, chỉ cần không mở quan tài trong vòng một trăm năm thì thi khí sẽ dần nhạt đi trong long mạch, thi thể sẽ trở lại như bình thường.
Đương nhiên, tôi chỉ nói cách của tôi ra thôi, lợi và hại thì lão thiên sư cũng đã nói rồi, quyết định thế nào là do Đới lão gia.
"Hoang đường, vu thuật như vậy mà cậu cũng dám nói ra, nếu có bất kỳ ai chết vì việc này, cậu không tránh được trách nhiệm đâu." Lão thiên sư quát.
Ngoài lão thiên sư, những người khác đều coi thường vu thuật này, thi nhau chỉ trỏ phán xét Vương Kiện nhưng dường như ông ta hoàn toàn không quan tâm, chỉ muốn phá trận rồi lấy một triệu tệ, tuy rằng thuật này đúng là hơi ác độc một chút.
Đới lão gia vội vàng xua tay ra hiệu mọi người đừng cãi nhau nữa. Ông ta ngập ngừng rồi hỏi to, còn ai có cách gì phá giải trận pháp nữa không?
Lúc này không ai lên tiếng, chắc là thực sự không ai có thể phá giải được Thất Sát trận này.
"Vậy thì được rồi, nếu đã không có ai phá được, vậy thì tôi sẽ dùng cách của Vương Kiện, một triệu tệ này sẽ thuộc về ông ấy." Đới lão gia thở dài một tiếng rồi nói.
"Đới lão gia, tuyệt đối không thể dùng người sống để hiến tế cho xác chết, như vậy mất nhân tính quá. Không ai phá giải được trận pháp này thì ta thấy ông vẫn nên nghe lời ta, thiêu hết xác trên ngọn núi này đi, nhà họ Đới có thể làm lại từ đầu!" Lão thiên sư vội vàng can ngăn.
Nhưng Đới lão gia hoàn toàn không thèm nghe, ông ta ra hiệu cho lão thiên sư đừng nói nữa, giữ được long mạch và tổ tông nhà họ Đới quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Lão thiên sư thấy khuyên can không có tác dụng nên cũng đành thôi, nhưng ông lại nhìn Vương Kiện đầy bất mãn như Vương Kiện mới là đầu sỏ.
"Khiết Doanh, quỳ xuống!" Đới lão gia bỗng lạnh giọng quát Đới Khiết Doanh.
Dường như Đới Khiết Doanh nhận ra điều gì đó, cơ thể bắt đầu run lên khe khẽ, nhưng cô ta không dám làm trái lời Đới lão gia, quỳ thụp xuống.
"Khiết Doanh, nhà họ Đới chỉ có mình cháu là con gái, cơ nghiệp mấy trăm năm và cả gia tộc họ Đới chúng ta, hôm nay đều đang nằm trên vai cháu. Hôm nay ở trước mặt cả gia tộc và tổ tiên, cháu nói cho ông nội biết, cháu có đồng ý hi sinh tính mạng mình vì nhà họ Đới không?" Đới lão gia nhìn Đới Khiết Doanh, nói một cách nghiêm khắc.
Lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn Đới Khiết Doanh, còn cô ta... đang run lên, cô ta vẫn không có biểu cảm gì cả, nhưng mắt thì hơi đỏ lên. Người đẹp lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, giờ quỳ dưới đất trông vô cùng thảm hại.
Nhà họ Đới nhiều người như thế, không thiếu một cô cháu gái như cô ta, nếu có thể cứu cả nhà họ Đới, chắc chắn Đới lão gia sẽ đẩy cô ta ra không chút nương tay, cô ta không có lựa chọn nào khác.
"Ông ơi, cháu... cháu không muốn chết!" Đới Khiết Doanh bỗng cầu xin.
Đới lão gia dịu dàng xoa đầu cô ta: "Cháu ngoan, ông biết cháu sợ, ông cũng đau lòng và không muốn, cháu cũng là ruột thịt của ông mà. Nhưng bây giờ nhà họ Đới chỉ có cháu mới có thể cứu được, cháu lớn rồi, phải học cách hi sinh vì nhà họ Đới. Nếu có thể đổi thành ông, ông chắc chắn sẽ không luyến tiếc gì mà hi sinh chính mình để cứu lấy gia tộc."
"Hừ, ông già chết tiệt xấu xa, ông đã sống quá nửa đời người rồi thì đương nhiên là không sợ chết, giả tạo!" Tôi chửi nhỏ.
Lúc này mọi người xung quanh lại nhìn sang tôi như đang nói, nhóc con đã nói đúng lại còn nói to, nhưng không được nói người ta ngay trước mộ nhà người ta thế, biết không? Đắc tội với người nhà họ Đới thì không ổn đâu.
"Khụ khụ, Tô Tình đừng nói linh tinh, Đới lão gia cũng khổ tâm lắm." Tôi lại ụp nồi sang cho Tô Tình, nhưng cô nàng này lại lườm tôi một cái, tôi rùng mình vì sợ. Nếu không phải ở đây nhiều người, chắc là cô ta đã ấn tôi xuống đất mà đánh rồi.
Con cọp cái này không thể trêu vào được, vẫn là Hưng lùn dễ ức hiếp hơn.
Đới Khiết Doanh lúc này đã khóc ướt mặt, cô ta không muốn chết, nhưng Đới lão gia đang ép cô ta. Nếu cô ta đồng ý thì sẽ không còn đường quay lại, bố mẹ Đới Khiết Doanh cũng đã bắt đầu quỳ xuống xin nhưng không có tác dụng. Đới lão gia đã quyết ý, không ai có thể thay đổi được, chỉ chờ Đới Khiết Doanh mở miệng đồng ý nữa mà thôi.
Hi sinh một cô cháu gái về nhà họ Đới, Đới lão gia tuyệt đối không do dự.
Nhưng Đới Khiết Doanh vẫn im lặng, cô ta biết mình mà đồng ý thì tức là bước thẳng vào Quỷ Môn Quan.
"Khiết Doanh, cháu đừng quên thân phận của mình. Cháu sống là người nhà họ Đới, chết là ma nhà họ Đới. Vì nhà họ Đới, cháu cần sẵn sàng để hi sinh bất cứ lúc nào, bố mẹ cháu cũng vậy!" Đới lão gia nói một cách nghiêm khắc, thậm chí lời nói còn rất cứng nhắc.
Đới Khiết Doanh nghe vậy, người cứng đờ. Đới lão gia không hổ là người đứng đầu gia tộc hạng nhất, lời nói rất có tính uy hiếp, ý ông ta là nếu cháu không đồng ý, vậy thì bố mẹ cháu sẽ gặp nguy hiểm đấy.
Đới Khiết Doanh nhìn bố mẹ mình, cuối cùng cũng cúi đầu, không ngờ Đới lão gia lại uy hiếp cô ta như vậy. Đó là bố mẹ cô ta nhưng cũng là con trai và con dâu của Đới lão gia mà, nhưng Đới Khiết Doanh vẫn không máu lạnh bằng Đới lão gia.
Đến phút cuối, Đới Khiết Doanh vẫn không từ bỏ hi vọng, cô ta quỳ trước mặt các cao nhân rồi nói: "Đới Khiết Doanh tôi xin thề với trời, chỉ cần ai có thể phá giải được trận pháp này, Đới Khiết Doanh tôi sẽ lấy người đó, còn thêm một triệu tiền tạ lễ. Tôi không muốn chết, xin mọi người hãy cứu tôi."
Đới Khiết Doanh khóc như mưa trước mặt mọi người, đây là hi vọng cuối cùng của cô ta rồi.
Mấy ông già này tuy đều thèm thuồng thân xác của Đới Khiết Doanh, nhưng bọn họ có cách thì đã nói từ lâu rồi, còn chờ đến lúc này à. Người đẹp lại thêm tiền tạ lễ hai triệu, bước thẳng lên đỉnh cao cuộc đời như thế thì ai mà chẳng ham, nhưng mà không có bản lĩnh ấy!
"Ôi, cậu chủ, cậu còn không lên đi? Cậu giỏi nhịn thật đấy, nhịn đến bây giờ đã có thêm một cô vợ và một triệu tiền tạ rồi, giỏi quá!" Hưng lùn như biết tôi có cách từ lâu.
Tôi suỵt một tiếng, bảo ông ấy đừng nói gì. Tôi thích nhìn cô nàng mặt liệt này khóc, thú vị biết bao, ai bảo hôm nay cô ta đối xử với tôi như thế, đáng đời! Ai bảo cô ta coi thường thuật xăm hình của ông đây.
Đúng lúc này, lão thiên sư đột nhiên đi đến, sau đó đỡ Đới Khiết Doanh dậy.
"Cô bé đừng khóc nữa, thực ra cũng không phải là không có cách, có lẽ còn một loại âm thuật có thể phá giải được trận pháp này." Lão thiên sư nói.
Lão thiên sư nói vậy lại khiến mọi người xôn xao, Đới Khiết Doanh lập tức lau nước mắt hỏi đó là âm thuật gì, đây là ngọn rơm cứu mạng cô ta.
"Nếu ta đoán không nhầm thì xăm quỷ có thể phá được!" Lão thiên sư nói.
41
3
6 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
