Chương 107
Đấu bùa
Tôi tưởng có thế nào thì Lộ Châu cũng sẽ chịu lùi bước sau khi bị Quách Nhất Đạt khóa họng, không thì cô ta sẽ ăn đủ. Bây giờ Quách Nhất Đạt giết cô ta dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, tôi sẽ không giết cô ta, không phải tôi hèn hay thánh mẫu mà là vì pháp luật không cho phép. Cô ta dám giết người nhưng tôi không dám, không thì tôi sẽ phải vào ngồi nhà đá, nhặt xà phòng. Có điều tôi vẫn sẽ cho cô ta ăn đòn, tôi mà đưa cô ta cho anh Lý thì cô ta sẽ không có kết cục gì tốt lành, thế nên có thế nào thì cô ta cũng phải cúi đầu trước tôi, ai bảo cô ta thua.
Nhưng Lộ Châu lại nhếch môi, cười tà.
"Tôi thừa nhận, anh thực sự đánh giỏi hơn tôi, nhưng tôi là thầy bùa đấy!"
Nói xong, Lộ Châu cắn mạnh môi, một tia máu bắn thẳng về phía Quách Nhất Đạt.
Quách Nhất Đạt không phản ứng kịp vì quá đột ngột, bị phun máu lên khắp mặt.
"Nóng, nóng quá!" Quách Nhất Đạt ôm mặt hét lên, mặt ông ấy bốc khói như bị lửa đốt, nhưng ban nãy chỉ có máu mà thôi, sao lại như bị bỏng nước sôi thế kia.
Quách Nhất Đạt đau quá nên buông Lộ Châu ra, sau đó nằm vật ra đất giãy giụa.
Tôi vội vàng lại gần xem thử, phát hiện mặt ông ấy đã đỏ nhừ lên vì bỏng, thậm chí còn nổi mụn nước. Tình hình dần trở nên nghiêm trọng, cứ thế này thì rất có khả năng mặt sẽ bị biến dạng.
Không cần nói cũng biết chắc chắn là máu của Lộ Châu có vấn đề, chắc đây cũng là một trong các thuật pháp của cô ta.
Nghiêm trọng hơn là đúng lúc này, đột nhiên Quách Nhất Đạt như có gì dính lên mặt, ông ấy vùng vẫy điên cuồng, còn cào xé mặt mình, móng tay ông ấy cào lên mặt thành từng đường máu.
"Cô làm gì thế? Bọn tôi đã nương tay rồi, chứ không thì cô đã chết từ ban nãy rồi." Tôi quát Lộ Châu.
"Tôi cũng đã nương tay đấy chứ, không thì ông ta đã chết từ ban nãy rồi." Lộ Châu nói.
"Tránh ra!" Tô Tình đẩy tôi ra, kẹp một lá bùa trong lòng bàn tay rồi đập lên mặt Quách Nhất Đạt.
"Đây là linh giáng, cô ta vẫn còn tiểu quỷ khác ở đây, máu ban nãy là mồi nhử, con quỷ đó sẽ ăn Quách Nhất Đạt vì máu trên mặt ông ta." Tô Tình giải thích.
Người phụ nữ này quá tàn nhẫn quá đê tiện, có nương tay quái đâu, rõ ràng là muốn đẩy Quách Nhất Đạt vào chỗ chết.
Tô Tình đập lòng bàn tay lên mặt Quách Nhất Đạt, tôi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, có một bóng đen bay lên từ mặt Quách Nhất Đạt rồi đậu lên vai Lộ Châu.
Vài giây sau, bóng đen đó biến thành một bé gái để xõa tóc, người và đầu cô bé dị dạng, người đỏ rực lên, tứ chi vặn vẹo, mặt đang phân hủy rất nặng. Cô bé không ngừng thở ra khói đen, đôi mắt trống rỗng đỏ vằn lên.
Tôi cảm giác... con quỷ này khác hẳn với con quỷ trước đó, nó dữ hơn rất nhiều.
Sau khi đuổi con quỷ nhỏ bám trên mặt Quách Nhất Đạt đi, Tô Tình lập tức đắp một nắm nếp lên mặt ông ta.
“Á…"
Quách Nhất Đạt hét lên một tiếng đau đớn, một làn khói trắng bốc lên, rồi ông ta ngất lịm đi. Tuy nhiên, trên mặt ông ta không còn nóng rát nữa.
“Cẩn thận, con quỷ này được nuôi bằng thịt chết và máu sống.” Tô Tình lên tiếng nhắc nhở.
Thịt chết chính là thịt người chết, còn “máu sống” là máu của người sống. Những con quỷ ăn thứ này thường cực kỳ dữ tợn, nhưng một khi phản phệ chủ nhân thì hậu quả thật khó lường. Cái cô Lộ Châu này gan cũng to thật, dám nuôi quỷ kiểu đó.
Lộ Châu vẫn chưa dừng tay, cô ta bắt đầu niệm một loại chú ngữ mà chúng tôi nghe không hiểu, đồng thời tay phải liên tục biến đổi thủ ấn. Con quỷ nhỏ lập tức gào lên một tiếng rồi lao thẳng về phía chúng tôi.
Tô Tình lập tức rút kiếm, chém tới, thanh kiếm gỗ đào chém ngang đầu con quỷ.
Không ngờ kiếm của Tô Tình lại gãy kêu rắc một tiếng. Trước đây, lúc đối đầu với mụ Quỷ bà, thanh kiếm đó cũng từng gãy một lần.
“Thân thể cứng thật, không hổ là con quỷ được nuôi bằng thịt người và máu sống, đến cả kiếm gỗ đào cũng không chém được.” Tô Tình nhíu mày lại.
Sau khi thanh kiếm gỗ đào gãy làm đôi, con quỷ nhỏ bay lướt qua vai phải của Tô Tình, móng vuốt cào lên vai cô ta năm vết máu dài, rồi xoay người một vòng, bay trở lại đậu trên vai Lộ Châu.
"Cô không thu phục nổi con tiểu quỷ của tôi đâu." Lộ Châu nói với Tô Tình.
“Vậy thử lại lần nữa xem?” Tô Tình có phần không cam lòng.
Lộ Châu mỉm cười, không nói gì thêm, lại bắt đầu đọc một đoạn chú ngữ kỳ lạ.
Con quỷ nhỏ một lần nữa lao về phía Tô Tình, lần này, cô nàng bôi máu lên lưỡi kiếm gãy rồi dán bùa vàng lên đó.
Khi con quỷ bay tới gần, Tô Tình chém mạnh một nhát. Chỉ thấy một loạt tia lửa tóe ra, “ầm” một tiếng, cả con quỷ lẫn Tô Tình đều bị chấn động bắn ngược ra. Kiếm gỗ đào vỡ nát thành nhiều mảnh, nhưng trên ngực con quỷ đã bị rạch một vết dài, máu đen đặc sánh ghê rợn không ngừng rỉ ra.
“Ư ư ư…” Con quỷ lần này không bay trở lại vai Lộ Châu mà rơi xuống đất trong cơn giận dữ tột cùng. Nó bò dưới đất với dáng vẻ quái dị, từng bước một tiến gần về phía Tô Tình.
Bàn tay cầm kiếm của Tô Tình bị thương, máu chảy ròng ròng, vai phải cũng đầy máu, tình hình bị thương không hề nhẹ. Nhưng con quỷ kia dù cũng bị thương, lại càng trở nên hung tợn hơn.
Nó tiến đến trước mặt Tô Tình rồi lại gầm gừ lao tới lần nữa. Tô Tình vội né sang một bên, quay người búng ra một đồng tiền cổ.
Đồng tiền rơi trúng đỉnh đầu con quỷ, nó lập tức đứng yên bất động, chỉ có thể gào rú một cách vô nghĩa tại chỗ.
Đồng tiền rõ ràng đã được khai quang, tỏa ra một luồng khí tức thánh khiết.
"Con chuột chết tiệt, đòi hơi ít tiền rồi, lần này anh phải tăng giá cho tôi." Tô Tình nói, hai tay đan chéo, ngón cái dựng lên, không ngừng biến hóa pháp ấn.
"Mao Sơn ngũ lôi chú."
Tô Tình quát lớn một tiếng, trên đầu ngón tay đã có phù chú viết bằng máu từ khi nào, sau đó cô vung tay đánh mạnh vào ngực con quỷ.
"Daradaxiya..."
Đột nhiên, Lộ Châu niệm lên một đoạn chú ngữ, hai ngón tay quệt lên môi như đang thi triển pháp thuật gì đó.
Cơ thể Tô Tình lập tức cứng đờ, bàn tay đang đánh xuống cũng dừng lại giữa không trung, không thể tiếp tục được nữa. Cô nàng vùng vẫy nhưng vô ích, dường như đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát thân thể mình.
Chuyện gì vậy? Tại sao Tô Tình lại bất động? Lộ Châu lại giở trò gì nữa đây?
Lúc này, Lộ Châu rút từ sau lưng ra một tờ bùa, bên trong bùa gói một sợi tóc.
“Sợi tóc này, là lúc nãy con quỷ nhỏ cào trúng vai phải cô, nó lén lấy đi đấy.” Lộ Châu nói bằng thứ tiếng phổ thông ngập ngừng, không sõi lắm.
"Đây là... phù giáng!" Tô Tình nghiến răng, vẻ mặt đầy hối hận như đang tự trách bản thân đã quá sơ ý.
Bùa ngải có rất nhiều loại, linh giáng và phù giáng chỉ là hai loại trong số đó, còn có bùa yêu, bùa tách đầu, v.v..
“Cô cũng rành về bùa ngải ghê đấy.” Lộ Châu vừa nói vừa đi về phía con quỷ nhỏ. Nếu cô ta gỡ đồng tiền trên đầu con quỷ xuống thì Tô Tình chắc chắn phải chết, vì giờ cô nàng hoàn toàn không thể cử động, thân thể như đeo đá nặng trĩu. Gương mặt Tô Tình hiện rõ vẻ đau đớn, cô nàng gắng sức vùng vẫy, nhưng tất cả đều vô ích.
Chỉ cần con quỷ kia cử động được, Tô Tình sẽ bị xé xác ngay lập tức. Giờ đây, nó đang phẫn nộ đến cực điểm, gương mặt vặn vẹo vì hung tàn và sát khí.
20
0
4 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
