Chương 108
Đây chính là hiện thực
Lộ Châu từng bước tiến lại gần Tô Tình, con quỷ nhỏ thì đang nở một nụ cười quái dị, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán Tô Tình, sắc mặt cô ngày càng trở nên khó coi.
“Sao vậy, cô không muốn anh ta cứu cô sao?” Lộ Châu đã đứng ngay trước mặt Tô Tình, cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
“Không cần cứu! Mau cút đi! Anh không phải đối thủ của cô ta, mau đi tìm người đến giúp đi!” Tô Tình bất ngờ hét lên.
“Anh ta là người tình của cô à? Đến nước này rồi mà còn lo cho anh ta? Dù anh ta có chạy thoát, quay lại thì cô cũng đã tan xương nát thịt rồi.” Vừa nói, Lộ Châu vừa đưa tay định lấy đồng tiền trên đầu con quỷ xuống. Tô Tình thì bị trúng phù giáng, hoàn toàn không thể cử động được.
“Tình cái đầu cô! Anh ta…”
Đột nhiên, động tác của Lộ Châu khựng lại, bàn tay cô ta đang đặt trên đầu con quỷ bỗng ngừng lại giữa không trung, không thể hạ xuống.
Khi Tô Tình nhìn rõ tình hình, cô nàng sững sờ. Một cây kim bạc sáng lấp lánh, không lệch một li, cắm thẳng vào giữa ấn đường của Lộ Châu.
Vài giây sau, một giọt máu rỉ ra từ chỗ cây kim đâm, hòa lẫn với mồ hôi lạnh trên trán cô ta, chảy dọc xuống tận chóp mũi.
“Tôi không muốn giết người, đừng ép tôi. Lần sau sâu thêm một phân, cô sẽ không còn mạng đâu.” Tôi lên tiếng.
“Hóa ra anh đang giả vờ à?” Lộ Châu nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi lần đầu tiên. Vì vừa rồi, cô nàng đã thật sự chạm vào lằn ranh giữa sống và chết, suýt nữa là mất mạng dưới cây kim xăm đó.
“Tôi không biết bắt quỷ, nhưng không có nghĩa là không biết giết người. Cây kim xăm này trong tay tôi, uy lực không kém gì súng.” Tôi nói tiếp.
Lộ Châu không dám nghi ngờ lời tôi nói. Cây kim xăm vừa rồi đâm đúng vào ấn đường, nếu sâu thêm một phân thì đã lấy mạng cô ta, mà nếu nông hơn thì không đủ uy lực. Vậy mà tôi lại tính chuẩn đến từng li, không sâu, không nông, không lệch chút nào.
Công phu trong đó, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy khủng khiếp.
Từ khi tôi bắt đầu học xăm quỷ, ông nội đã huấn luyện tôi vô cùng nghiêm khắc, vừa phải khắc hoa trên đậu hũ, lại phải vẽ chữ trên đá. Ngoài ra còn đủ loại huấn luyện kỳ lạ khác. Với một thợ xăm như tôi, cây kim xăm trong tay vừa là công cụ mưu sinh, cũng là vũ khí lấy mạng, vừa có thể tạo nên những hình xăm tinh tế, lại cũng có thể cướp đi sinh mệnh trong nháy mắt.
Nhưng ông nội không cho tôi tùy tiện để lộ ra, cũng không cho dùng lung tung. Vì giết người quá dễ, nếu không đặt ra quy củ cho tôi, sợ rằng sau này gây họa, lỡ có cãi vã với ai lại đâm chết người ta thì biết làm sao?
Lần đầu đến thành phố Trung Hải, công phu này tôi cũng luôn cố gắng không dùng, trừ khi gặp tình huống khẩn cấp. Nơi này luôn ẩn chứa một thứ u ám và nguy hiểm khó diễn tả. Thế nên ngay từ ngày đầu tiên, tôi đã cố gắng giấu đi bản thân. Tất nhiên, bí mật của tôi, không chỉ có vậy.
“Cút! Nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.” Tôi nói với Lộ Châu. Nếu thêm một lần nữa thì không chỉ là ấn đường đâu, tôi sẽ đâm thẳng vào tim cô ta, khiến cô ta ngã xuống ngay lập tức.
Tôi chọn ấn đường để đâm là có lý do, một là để răn đe, hai là khiến huyết mạch ngưng trệ, đầu óc cô ta tạm thời choáng váng, như vậy trong thời gian ngắn sẽ không thể phản kích.
Dù cô ta có cứu được con quỷ nhỏ, tôi cũng có thể dễ dàng giết cô ta. Nếu không phải vì ràng buộc của pháp luật, tôi đã sớm tiễn cô ta về chầu trời rồi. Có thể hành động đó được coi là tự vệ, nhưng sẽ kéo theo nhiều rắc rối, tôi không thể vào tù được, nếu vậy thì ai sẽ cứu ông nội?
Lộ Châu không dám phản kháng lại tôi, cô ta nuốt nước bọt, định rút kim xăm ra khỏi ấn đường. Nhưng ngay lúc đó, cây kim tự rơi xuống đất, phát ra một âm thanh đanh gọn.
Lộ Châu lảo đảo ngã về phía sau, tuy không ngã xuống nhưng thân thể nghiêng ngả như vừa uống say, đứng cũng không vững. Đầu óc cô ta bắt đầu quay cuồng, huyệt đạo ấn đường bị phong tỏa, máu không lưu thông.
"Cảm ơn, đã không giết tôi." Lộ Châu đột nhiên nói, xem ra cô ta đã thật sự sợ tôi. Cô ta bắt đầu hiểu ra, tìm tôi báo thù không phải là nước cờ khôn ngoan.
Cô ta lấy đồng tiền trên đầu con quỷ xuống, đặt nó lên vai rồi loạng choạng rời khỏi tiệm xăm.
Lộ Châu vừa đi, Tô Tình liền được giải thoát. Cô nàng lập tức ngã xuống đất, cơ thể cuối cùng cũng có thể cử động trở lại.
"Con chuột chết tiệt! Tôi còn sống thì cản trở anh đánh đấm à? Không ra tay sớm, định đợi tôi chết à?” Tô Tình mắng.
Tôi nói không phải là vẫn chưa có cơ hội sao? Nếu không nhờ Tô Tình giữ chân được con quỷ nhỏ, tôi cũng đâu dễ gì uy hiếp được Lộ Châu.
Cô ta là thầy bùa không đơn giản, đủ loại bùa ngải đều dùng rất nhuần nhuyễn, thủ đoạn lại độc ác. Lý Kỳ mà còn sống được trở về nước, xem ra anh ta cũng có bản lĩnh.
Tối hôm đó, Tô Tình không về nhà. Sau khi tôi xử lý vết thương giúp, cô nàng ngủ lại phòng tôi, còn tôi thì ngủ trên sofa. Quách Nhất Đạt và Hưng lùn không bị gì nghiêm trọng, xử lý qua loa rồi ai về phòng nấy.
Sáng hôm sau, mọi người đều đã hết việc. Tô Tình quay về trường đi học, tôi chuyển cho cô nàng năm trăm tệ coi như thưởng thêm.
Tô Tình trợn trắng mắt chửi tôi là đồ keo kiệt, bảo bỏ cả mạng ra đánh nhau mà chỉ được có năm trăm, còn là người không đấy?
Tôi nói cô phải bỏ mạng là vì đạo hạnh chưa đủ. Nếu cô giỏi thì đâu cần liều mạng. Với lại cuối cùng vẫn là tôi phải ra tay, cô làm việc mà còn cần ông chủ đích thân xử lý, được thêm năm trăm là tốt lắm rồi. Về mà luyện thêm đi, sau này tôi sẽ tăng giá.
"Tôi nhổ vào, sau này bà đây không thèm nhận việc chỗ anh nữa, đồ keo kiệt, chào, không bao giờ gặp lại!" Tô Tình hừ một tiếng, không thèm quay đầu lại mà bỏ đi.
Sau khi Tô Tình rời đi, Hưng lùn và Quách Nhất Đạt đều tỉnh lại. Hưng lùn thì không sao, chỉ luôn miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Còn mặt Quách Nhất Đạt thì đỏ rộp, sưng tấy, thậm chí còn nổi cả mụn nước, chỉ cần chạm nhẹ là đau rát. Tôi dùng máu rắn đắp cho ông ấy vài lần, vết thương nhanh chóng đỡ hẳn.
Máu rắn có tính hàn, giải độc rất tốt, dùng để trị vết thương trên mặt Quách Nhất Đạt thì đúng là vừa khéo.
Tôi cứ tưởng chuyện đến đây là xong, ai ngờ một ngày sau, tôi lại thấy tin xác Lộ Châu được vớt lên từ dưới sông, cô ta chết rồi!
Sau đó, rất nhiều người bắt đầu bàn tán về thân phận thật của Lộ Châu. Trong phần bình luận, có người nói cô ta là một kẻ luyện bùa ngải, còn nuôi tiểu quỷ, chết là do bị quỷ phản phệ.
Quách Nhất Đạt nghe xong thì thốt lên: “Cô ả này lợi hại như vậy, sao có thể bị tiểu quỷ phản phệ mà chết được? Rốt cuộc ai đã giết cô ta?”
Tôi chỉ cười, không trả lời, nhưng trong lòng đã biết rõ ai là hung thủ.
Ngoài Lý Kỳ ra thì còn có thể là ai? Xuống tay vừa nhanh lại vừa độc!
Có tiền có thể sai khiến cả quỷ, Lộ Châu dù có lợi hại đến mấy, cũng không bằng được những kẻ âm hiểm hơn. Lý Kỳ chỉ cần bỏ tiền thuê một cao nhân diệt cô ta, chuyện đơn giản như trở bàn tay.
Lý Kỳ có vợ, anh ta sợ Lộ Châu đến làm ầm lên. Hơn nữa, Lộ Châu từng bỏ bùa anh ta, nên anh ta luôn cảm thấy bản thân bị đe dọa. Với loại người như anh ta, chắc chắn sẽ ra tay trừ khử mối họa. Điều đó không cần phải nghi ngờ gì.
Tôi cũng không biết có nên thấy thương Lộ Châu không. Dù sao thì người phụ nữ này đầu óc cũng có chút vấn đề, bị Lý Kỳ lừa cũng không lạ. Nhưng bị một tên cặn bã như anh ta lừa cũng là một dạng bất hạnh.
Có lẽ khi đến đây cô ta cũng đã không định quay trở về. Chỉ hy vọng kiếp sau, cô ta đừng gặp phải tên đàn ông nào khốn nạn như vậy nữa.
Còn Lý Kỳ làm sao biết được hành tung của Lộ Châu? Chắc là Hồng Ngũ biết gì thì anh ta cũng biết. Tôi giúp anh ta phá giải bùa ngải, anh ta đã sớm đoán được Lộ Châu sẽ đến tìm tôi.
Tôi đoán, ngay khi Lộ Châu vừa bước ra khỏi tiệm xăm đã bị người ta phục kích và sát hại. Lý Kỳ chắc chắn đã thuê cao thủ trong giới âm thuật mai phục cô ta từ trước.
Chuyện bùa ngải coi như đã khép lại. Chỉ là lòng tôi vẫn còn chút cảm khái, xã hội này luôn như vậy, hiện thực và tàn khốc. Người đúng chưa chắc có kết cục tốt, người sai cũng không chắc sẽ chịu báo ứng.
Đây chính là xã hội chân thực nhất, đây chính là hiện thực, là lòng người!
Sau sự kiện bùa ngải, Tô Tình gần như không thèm quan tâm đến tôi nữa, còn đặt biệt danh cho tôi là “Chuột Sắt”!
Đó là sự kết hợp giữa gà trống sắt và chuột, cô ta ám chỉ tôi là keo kiệt, tôi cũng không buồn để ý đến cô ta. Đây toàn là tiền mồ hôi nước mắt của tôi, cô còn đi học thì làm sao biết được kiếm được đồng tiền vất vả thế nào?
Không biết có phải bị Tô Tình mắng nhiều quá thành xui xẻo không mà hôm đó cả ngày chẳng có lấy một mống khách. Từ Mộng nói sẽ mang cơm đến cho tụi tôi, vậy mà cũng bặt vô âm tín. Chúng tôi đành tiếp tục gọi đồ ăn ngoài ăn cho qua bữa.
Đến tối, Từ Mộng nhắn tin WeChat cho tôi, nói máy tính chị ấy bị hỏng, nhờ tôi qua sửa giúp, giờ không thể livestream được, chị ấy lo lắm.
Thảo nào không đến đưa cơm, thì ra là do máy tính hỏng. Tôi bảo chị ấy đợi một chút, tôi sẽ sang ngay.
Hưng lùn tự nhiên nhét gì đó vào túi tôi, tôi lôi ra xem thì thấy là "áo mưa", tôi hỏi ông ấy đưa tôi cái này làm gì?
Hưng lùn giả vờ vô tội: “Không có gì cả, chỉ là bảo cậu nhớ an toàn thôi. Đàn ông mà, phải có trách nhiệm với phụ nữ, cũng phải có trách nhiệm với chính mình nữa.”
Tôi chửi ông ấy dở hơi, tôi chỉ sang sửa máy tính thôi, lấy cái này làm gì? Hưng lùn cả ngày chỉ toàn nghĩ mấy cái linh tinh!
Hưng lùn còn cố chọc tôi: “Cậu thật sự không hiểu hay giả vờ ngây thơ vậy? Giữa đêm hôm khuya khoắt, một cô gái ở một mình lại gọi cậu sang sửa máy tính? Rõ ràng là mượn cớ! Nhìn Từ Mộng bình thường cứ liếc mắt đưa tình với cậu, đến người mù cũng biết cô ấy có ý với cậu, nhất là sau vụ thai quỷ đó.”
Tôi bảo ông ấy đừng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Lỡ đâu người ta thật sự chỉ muốn sửa máy tính thì sao? Tôi cũng lười tranh cãi, lập tức đi đến nhà Từ Mộng.
Nhà Từ Mộng cách chỗ tôi không xa, khoảng 700 mét, nhà chị ấy ở tầng năm trong khu căn hộ, tôi đến nơi rồi gõ cửa.
Từ Mộng mặc bộ đồ ngủ mỏng manh gợi cảm, người còn tỏa ra mùi hương thơm ngát. Chị ấy vừa mở cửa đã nở nụ cười rồi mời tôi vào nhà.
Tôi thót tim, chẳng lẽ Hưng lùn nói đúng? Lỡ lát nữa chị ấy nhào vào lòng tôi thật thì tôi lên luôn hay là thôi? Nghĩ bụng, tôi lại sờ cái gói Hưng lùn đưa.
Độc thân suốt hai mươi năm nay, bạn có biết tôi đã sống thế nào không? Đến giờ tôi vẫn chưa sờ vào phụ nữ lần nào.
Tuy Từ Mộng từng làm nghề đó, nhưng tôi không hề phản cảm với chị ấy, hơn nữa chị ấy còn vừa xinh đẹp vừa gợi cảm.
Từ Mộng rót cho tôi một ly nước, sau đó bắt đầu nói về tình trạng máy tính. Nhưng mà cái bộ đồ ngủ mỏng đến mức có cũng như không ấy, chị ấy còn cứ đi qua đi lại trước mặt tôi khiến tôi không thể nào tập trung nổi. Đến nỗi chị ấy nói xong rồi mà tôi vẫn chẳng nhớ nổi được câu nào, đành phải tự kiểm tra, mới phát hiện ra là bo mạch chủ bị cháy, phải thay cái mới.
Tôi xuống khu chợ máy tính gần đó mua bo mạch mới rồi lắp vào. Máy khởi động lại, lập tức dùng được ngay.
Tôi vốn định chào về, nhưng Từ Mộng lại nói: “Khuya rồi, ngoài đường không an toàn, hay là cậu ở lại qua đêm đi!”
Không an toàn? Tôi đến đây chưa tới mười phút đường, có gì mà không an toàn chứ? Huống chi tôi là đàn ông cơ mà. Lúc này, cho dù tôi có là một khúc gỗ thì cũng hiểu rõ Từ Mộng đang ám chỉ điều gì.
18
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
