Chương 106
Thầy bùa Nam Dương
Khi nói muốn giết tôi, vẻ mặt Lộ Châu mang đầy sát ý, đến ánh mắt cũng tràn trề sát ý, nhưng tôi và cô ta không thù không oán, còn chẳng quen nhau.
"Là vì Lý Kỳ nên muốn giết tôi à?" Tôi hỏi, tôi đã đoán được tám chín phần rồi. Nếu không phải vì Lý Kỳ thì không thể có một người phụ nữ từ Nam Dương xa xôi đến giết tôi được.
Lộ Châu gật đầu: "Phải!"
"Vì sao chứ, anh ta phụ cô thì cô giết anh ta là được, liên quan gì đến tôi?" Tôi thấy mình rất oan, không thể trách người bán dao vì có người muốn giết mình được chứ? Người cầm dao mới là thủ phạm mà. Tuy tôi đã giải bùa ngải của Lộ Châu, nhưng chuyện này không liên quan đến tôi mà!
Người ngủ với cô ta không phải tôi, người phụ cô ta cũng không phải tôi, vì sao lại muốn giết tôi?
"Vì thầy bùa chúng tôi có quy định, nếu bỏ bùa cho người ta bị phá giải, vậy thì không thể làm gì người đó được nữa, thế nên tôi chỉ có thể tìm anh." Lộ Châu nói.
Thực ra quy định này không hề hiếm gặp, các môn phái âm thuật ở đây cũng có. Vì sao? Bởi vì bạn thi thuật rồi bị người ta phá giải mất, chứng tỏ người ta giỏi hơn bạn, vậy thì bạn phải đi, nếu không phục rồi cứ đấu tiếp thì khả năng người chết sẽ là bạn.
Nhưng chuyện của Lý Kỳ thì khác, bùa ngải của anh ta do tôi phá mà, tôi mới là cao nhân mà cô không thể đắc tội được chứ không phải Lý Kỳ nhé. Thế mà Lộ Châu này lại đến kiếm tôi báo thù, đúng là chỉ biết tuân theo quy định chứ không hiểu gì, thảo nào bị người ta lừa tình rồi bỏ rơi.
Trí thông minh và nhan sắc của cô ta tương phản với nhau hoàn toàn! Nhưng cho dù tôi nói thế nào, cô ta cũng không chịu nghe, nhất định đòi tìm tôi báo thù!
Tôi đã cứu Lý Kỳ nên tôi đáng chết!
"Tối nay không phải anh chết thì là tôi chết, không cần nhiều lời." Lộ Châu nói, nhưng khi nhìn con quỷ dưới chân Tô Tình, cô ta vẫn khẽ cau mày, dù gì thì con quỷ do cô ta sai đến cũng đã thất bại rồi.
"Hừ, bị một gã tồi phụ bạc mà không dám báo thù anh ta nên trút giận lên đầu người khác, tôi coi thường nhất là kiểu phụ nữ như thế. Xách con quỷ của cô xéo đi, không thì tôi không khách sáo nữa đâu." Tô Tình rút thanh kiếm gỗ đào ra, đá con quỷ trả cho Lộ Châu.
Thực ra con quỷ đó đã hấp hối rồi, bị lửa bùa đốt rồi bị kiếm gỗ đào đâm xuyên, cơ thể đã mất quá nửa, hồn thể bị tổn thương nghiêm trọng, về cơ bản thì không thể sống tiếp được nữa.
Lộ Châu nhìn con quỷ đang hấp hối rồi mỉm cười, sau đó cô ta xách con quỷ lên bằng một tay, cởi bỏ găng tay hoa văn màu đen. Cô ta vươn hai bàn tay trắng trẻo mịn màng nhưng xăm đầy chú ngữ kỳ quái.
Chỉ thấy cô ta khẽ vận sức, bụp một tiếng, con quỷ đó còn chưa kịp kêu lên đã biến thành bụi trắng và một vũng nước đen.
"Hồn phi phách tán luôn mà, tàn nhẫn quá." Tôi nói một câu bất lực. Con quỷ đó do Lộ Châu nuôi, cô ta là chủ nhân của nó, chúng tôi cũng không thể quản được việc cô ta làm gì với nó, cho dù có chỉ trích cô ta cũng không có tác dụng gì. Với cả tôi cũng không muốn nói gì hết, bởi vì chúng tôi đã đánh nó gần chết rồi.
"Không hoàn thành nhiệm vụ thì phải chết, không thì tôi nuôi nó làm gì? Tối qua đã phải ra tay rồi nhưng lại ham chơi." Lộ Châu phủi vết bẩn ghê tởm trên tay, không buồn liếc nhìn con quỷ.
Nhìn bộ dạng Lộ Châu ban nãy thì tưởng chỉ là một cô gái ngây thơ bị lừa, vì yêu sinh hận nên tìm đến đây báo thù, nhưng xem ra cô ta không hề ngây thơ, hơn nữa còn là một kẻ độc ác, chẳng trách ở Nam Dương không ai dám giúp anh Lý.
"Tôi không biết cô với người khác có ân oán tình thù thế nào, tôi chỉ làm ăn bình thường thôi, có thế nào thì cũng không thể tính nợ của người khác lên đầu tôi được. Nếu làm tổn hại đến lợi ích của cô thì tôi rất xin lỗi. Quách Nhất Đạt, tiễn khách." Tôi quát.
Quách Nhất Đạt nhìn ra Lộ Châu không phải dạng vừa, ông ta cũng không dám lại gần, chỉ đứng cách xa rồi làm động tác tiễn khách, ra hiệu cho cô ta nhanh chóng ra về.
"Hừ, tôi không chỉ muốn giết mình anh đâu, tối nay cả ba người đều phải chết ở đây. Có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền để nuôi con quỷ này không?" Lộ Châu hằn học, nhưng sau khi nói xong, cô ta lại cúi mình với chúng tôi, nói một câu rất xin lỗi.
Người này nhẹ nhàng nhưng rất âm hiểm, cô ta không phải kiểu người độc địa một cách mạnh mẽ, mà là độc ác trong nhẹ nhàng, thậm chí biểu cảm còn có vẻ dịu dàng của thiếu nữ, ngữ điệu khi thì gay gắt khi lại nhỏ nhẹ.
"Mau đi đi, không thì tôi không khách sáo nữa đâu, đừng tưởng cô là con gái thì tôi sẽ không đánh cô." Quách Nhất Đạt cảnh cáo lần nữa.
Lộ Châu không có ý định đi, cô ta cúi mình xong bỗng vung nắm đấm về phía Quách Nhất Đạt, ông ấy vội vàng đưa hai tay lên đỡ.
Ban đầu tôi không hề để tâm, chỉ một người phụ nữ thì làm sao đánh nổi Quách Nhất Đạt, cả một đám đàn ông còn không đánh nổi cơ mà!
Nhưng bất ngờ là sau khi Quách Nhất Đạt chịu ba đòn của Lộ Châu, ông ta lùi ra sau mấy bước, cởi mấy cúc áo của chiếc áo sơ mi trên người rồi bắt đầu siết nắm tay, đánh nghiêm túc.
Không phải chứ? Quách Nhất Đạt mà lại đánh nghiêm túc với một người phụ nữ? Hơn nữa sắc mặt còn rất nghiêm túc, ông ấy đã coi Lộ Châu là một đối thủ nặng ký.
"Cao thủ Muay Thái à, lâu lắm rồi mới gặp đối thủ thực sự đấy." Quách Nhất Đạt hớn hở.
Muay Thái? Lộ Châu này biết Muay Thái à? Xem ra đúng là có bản lĩnh, ngày trước tôi từng nghe nói Muay Thái rất dữ dội, nếu là một cao thủ Muay Thái thì đúng là có thể so bì với Quách Nhất Đạt rồi.
Quách Nhất Đạt không nương tay nữa, hai nắm đấm vung lên nhanh như chớp, mỗi nắm đấm đều mạnh đến kinh người, thậm chí còn làm hất tung cả tóc mái của Lộ Châu ra. Nhưng lần nào Lộ Châu cũng tránh được, sau đó đánh trả bằng tốc độ còn nhanh hơn.
Sau mấy chục lần qua lại, trán hai người đã rịn mồ hôi, tôi cũng thế, bởi vì họ đã đập vỡ không ít thứ, mỗi một cú đấm của họ đều như đang đấm vào người tôi, xót hết cả ruột.
"Quách Nhất Đạt, chú đừng ham đánh nữa, mau giải quyết đi, không thì cả cái phòng này nát bét hết đấy." Tôi đau xót.
Quách Nhất Đạt gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó nhún người, đá ngược vào mặt Lộ Châu.
Lần này Lộ Châu không tránh mà vung nắm đấm lên. Chỉ nghe một tiếng "bịch", chân và nắm đấm chạm nhau, sức mạnh đã xuất hiện chênh lệch, Lộ Châu bị đẩy lùi lại. Rất rõ ràng, Quách Nhất Đạt mạnh hơn cô ta.
Sau chiêu này, Lộ Châu bắt đầu yếu thế, thể lực và sức dai cũng đều không phải đối thủ của Quách Nhất Đạt.
Cuối cùng Quách Nhất Đạt ép cô ta vào góc tường, sau đó nện một cú vào bụng dưới của cô ta, cuối cùng bóp cổ cô ta, ép vào tường.
Lộ Châu thua, Quách Nhất Đạt thắng. Lộ Châu bị thương, khóe miệng rỉ máu.
"Đừng động đậy nữa, không là tôi bẻ gãy cổ cô đấy." Quách Nhất Đạt dọa, "Tiểu Đường gia, xử lý cô ta thế nào đây?"
Còn xử lý thế nào được nữa, thả thôi, tôi cũng không thể giết cô ta được. Như thế là phạm pháp, nhiều nhất chỉ đánh cô ta một trận rồi thả ra, nhưng cũng không cần lắm.
Nếu trừng phạt nặng hơn thì chắc là đưa cô ta cho anh Lý, cô ta bỏ bùa anh Lý, nếu rơi vào tay anh ta thì chắc là sẽ rất thê thảm.
19
0
4 tháng trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
