0 chữ
Chương 22
Chương 21: Người bạn
Người cảnh sát gõ bàn phím lại thông tin trên máy tính, hỏi:
"Được rồi, xin bạn đừng vội. Trường đại học S, khoa Tài chính, Thẩm… Diệc? Là chữ Diệc nào? Cậu ta học khóa nào?"
Chu Hoài Hạ: "…"
Làm sao mà cô biết được!
Cô chưa kịp lên diễn đàn trường tìm thông tin thì đã gấp gáp nói với một giọng vừa thô vừa nóng nảy, như chẳng nghe thấy câu hỏi của người cảnh sát nhận cuộc gọi, cô nói tiếp: "Hôm qua là sinh nhật bạn tôi, cậu ấy tổ chức tiệc sinh nhật nhưng bây giờ lại mất tích. Làm ơn nhanh chóng tìm bạn gái cũ của cậu ấy! Tôi nghe thấy cô ấy nói rằng nếu không thể ở bên nhau thì sẽ cùng chết với nhau!"
Vừa thoát khỏi cảnh tượng xa lạ của một vụ nhảy lầu, trước mắt chưa kịp trở lại bình thường, Chu Hoài Hạ đã cảm nhận được cảm xúc si mê quen thuộc, một loại tình yêu gần như điên cuồng khiến cô lập tức nhớ tới bạn gái cũ của Thẩm Diệc là Dụ Vũ.
Lần này, cảm xúc ấy còn thêm cả sự hưng phấn xen lẫn sát ý.
Khi vừa nhớ đến Dụ Vũ, một cảnh tượng khác lại xuất hiện trong đầu cô. Một bàn tay xinh đẹp và trắng muốt cầm kẹp than đặt lên ngọn lửa bếp gas để đốt.
Chu Hoài Hạ nhớ rất rõ tuần trước khi Dụ Vũ giữ tay Thẩm Diệc, cô đã nhìn thấy bộ móng tay màu bạc lấp lánh của cô ta, giống hệt bàn tay này.
Bàn tay ấy đặt miếng than nóng đỏ vào một chiếc bát chứa hai miếng than khác, trong khi di chuyển lộ ra thân hình Thẩm Diệc đang nằm dưới đất, sống chết không rõ.
Cảnh tượng đó là từ góc nhìn thứ nhất.
Chu Hoài Hạ thậm chí cảm nhận được cả hơi nóng từ ngọn lửa bếp gas.
Dù không hiểu giữa họ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn một cái thì đã biết có chuyện lớn xảy ra.
Sau khi báo cảnh sát, cô chắc chắn họ sẽ đến điều tra. Một người như Thẩm Diệc nổi tiếng trong khoa tài chính, chỉ cần nhắc đến buổi tiệc sinh nhật hôm qua là có thể xác nhận danh tính.
Chu Hoài Hạ nghĩ thông tin mình cung cấp đã đủ nhiều. Việc tìm ra địa chỉ của Dụ Vũ không phải quá khó, cảnh sát chắc chắn sẽ nhanh chóng điều tra rồi cứu người được.
Chu Hoài Hạ nghĩ thầm: gian bếp này nếu đặt xuống một người đàn ông cao lớn, không gian vẫn còn dư dả, ít nhất phải rộng khoảng mười lăm mét vuông. Để đốt cháy hết nơi này ít nhất cũng phải đốt hết ba cân than.
Nếu tính mỗi thanh than tre ép nặng 100 gram, thì một cân phải đốt khoảng 15 thanh.
Dụ Vũ kia đốt than quá chậm.
Thẩm Diệc tạm thời vẫn chưa chết được.
Bây giờ cô cần ứng phó với người cảnh sát đã.
Chu Hoài Hạ nói xong đoạn kia thì cầm điện thoại lúc xa lúc gần, nửa bịt nửa hở ống nghe như đang nói với người bên cạnh mình, giọng nóng nảy thêm: “Nhanh lên một chút, mấy người cũng đâu biết Dụ Vũ ở đâu…”
Sau đó cô cúp luôn điện thoại.
Chen chúc trong một buồng điện thoại, Lữ Cẩn đều chứng kiến hết toàn bộ quá trình hành động của Chu Hoài Hạ, quả thật cảm thấy kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Nếu không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe thấy âm thanh chân thực và dồn dập đến vậy, Lữ Cẩn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi Chu Hoài Hạ ở đây lại thản nhiên cầm ống nghe hết kéo ra xa rồi lại đưa lại gần một cách lạnh lùng như thế.
Sau khi cúp máy, Chu Hoài Hạ quay sang nhìn Lữ Cẩn đang đứng tròn mắt nhìn mình, yên lặng một lúc rồi nói: "Tớ đã nói rồi, tớ có thể tiến vào giấc mơ của người khác."
Lữ Cẩn: "Hả?"
Chu Hoài Hạ chỉ vào đầu mình: "Nhưng gần đây có chút thay đổi, ngay cả khi tỉnh táo thì tớ cũng có thể nhìn thấy một số thứ thông qua mắt người khác."
Lữ Cẩn: "Hả?"
Chu Hoài Hạ thở dài, nhìn cô bạn đang đứng như trời trồng: "Không lừa cậu đâu. Trước đây những chuyện tớ biết được cũng đều từ cách này mà ra."
Lữ Cẩn: "…Ồ."
Đây là lần thứ hai Chu Hoài Hạ tiết lộ bí mật này với người kia, trong lòng cô có chút không được tự nhiên, cô ngừng lại một chút rồi nói: “Mình có thể thấy được một số chuyện, bây giờ chúng ta đi viện điều dưỡng Tùng Sơn.
Cô không muốn tiếp tục bị cuốn vào những cảnh tượng nhảy lầu đó nữa.
Chu Hoài Hạ đẩy cửa buồng điện thoại bước ra ngoài.
Lữ Cẩn lặng lẽ đi theo, đứng bên cạnh cô nhìn dòng xe cộ trước mặt rồi lại quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Hạ, do dự rất lâu cuối cùng trước khi taxi thì dừng lại hỏi:
"Cậu... vẫn là người chứ?"
Ánh mắt cô ấy đầy vẻ không thể tin nổi, như thể chủ nghĩa duy vật của mình đang sụp đổ.
Chu Hoài Hạ: "...Tạm thời có thể hiểu là vậy."
Lữ Cẩn: "À..."
Chu Hoài Hạ vẫy tay gọi một chiếc taxi: "Bác tài, đến viện điều dưỡng Tùng Sơn."
Hai người ngồi vào ghế sau, cả hai chìm vào im lặng.
Mười phút sau, Lữ Cẩn bất chợt hỏi không đầu không đuôi: "Thật sao?"
Chu Hoài Hạ: "Thật."
Một lát sau Lữ Cẩn lại hỏi: "Cậu có biết mình đã mơ gì không?"
Chu Hoài Hạ: "... Biết, là đêm chúng ta từ công viên vui chơi trở về."
Lữ Cẩn quay đầu nhìn cô chăm chú.
Chu Hoài Hạ siết chặt tay trái, làm động tác như đang đâm dao găm về phía trước.
Lữ Cẩn lập tức quay phắt đầu lại tránh nhìn vào mắt cô bạn, chỉ biết chăm chăm nhìn ghế trước, đầu óc rối bời, trong đầu chỉ còn lại một câu gào thét mãi: Vậy mà lại là thật, lại là thật.
Sherlock Holmes từng nói khi loại trừ hết những điều không thể xảy ra thì thứ còn lại dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật.
Chu Hoài Hạ thật sự có siêu năng lực!
Lữ Cẩn mắt đờ đẫn, cố gắng tự trấn an, lẩm bẩm:"Xét từ góc độ y học, não bộ đúng là phức tạp và đầy bí ẩn, rất nhiều tiềm năng của ý thức còn chưa được khai phá. Có lẽ chuyện này vẫn có thể giải thích bằng khoa học, chỉ là chưa được phát hiện ra thôi."
Chu Hoài Hạ: “...”
Cô lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về viện điều dưỡng Tùng Sơn.
Đây là một viện điều dưỡng cao cấp nằm ở vùng ngoại ô Tây Thành, với diện tích lên tới 50.000m². Nơi này chủ yếu nhận các bệnh nhân ở mọi độ tuổi cần phục hồi chức năng, chăm sóc và điều trị, chi phí không hề rẻ.
Trên mạng chỉ có duy nhất một bức ảnh chụp từ bên ngoài cổng lớn, Chu Hoài Hạ không tìm được thêm thông tin nào khác.
Cô nhớ lại hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy: một người mặc áo trắng, trên ngực áo có dòng chữ "Viện điều dưỡng Tùng Sơn" được thêu bằng chỉ đỏ. Dựa vào hình thể mà cô thấy, người muốn nhảy lầu hẳn là một người đàn ông trưởng thành, cơ ngực hơi nhô, đi chân trần, bàn chân thô ráp, đặc biệt ngón chân cái có một vết bớt đen.
Cô không hiểu vì sao người này cứ lặp đi lặp lại ý định tự tử.
Chu Hoài Hạ cảm thấy mình phải làm gì đó. Nếu không cô sẽ tiếp tục bị ảnh hưởng bởi người này, thậm chí không thể duy trì cuộc sống bình thường.
Viện điều dưỡng Tùng Sơn nằm trên sườn đồi, taxi chở họ chạy qua một đoạn đường núi quanh co mới đến được cổng lớn ẩn mình giữa những rặng tùng xanh mướt.
Chu Hoài Hạ giơ tay phẩy phẩy trước mặt Lữ Cẩn, chậm rãi hỏi:
"Bác sĩ Lữ tương lai của chúng ta, cậu điều chỉnh xong chưa?"
Lữ Cẩn như bừng tỉnh, cô ấy kéo Chu Hoài Hạ quay lưng lại với viện điều dưỡng. Câu đầu tiên cô ấy thốt ra là: "Cậu nôn ra máu có phải vì ở đây sắp xảy ra chuyện gì không?"
"Đại khái là vậy." Chu Hoài Hạ quay lại nhìn cổng lớn, trên đó có tấm biển kim loại màu xanh ghi chữ "Viện điều dưỡng Tùng Sơn". Thỉnh thoảng có vài chiếc xe sang ra vào, chắc là của người nhà bệnh nhân. Cô nói:
"Có người muốn nhảy lầu, mình có ngăn cản người đó nên mới nôn ra máu."
Sắc mặt Lữ Cẩn nghiêm trọng hơn. Giải quyết việc chính là quan trọng nhất, những chuyện khác để sau, cô ấy đẩy gọng kính: "Chúng ta tìm ai đây?"
Chu Hoài Hạ: "Nam bệnh nhân trưởng thành, ngón chân cái có một vết bớt đen."
Lữ Cẩn lập tức cau mày: "Chỉ dựa vào những thứ đó? Chẳng lẽ phải lột giày từng bệnh nhân ra?"
Chu Hoài Hạ: "Chỉ có vậy thôi... Mình không kiểm soát được mình sẽ nhìn thấy gì."
"Thôi được." Lữ Cẩn kéo cô xoay người lại:
"Chúng ta cứ vào xem trước đã rồi nói sau."
...
Bảo vệ viện điều dưỡng ngăn hai người lại, quét mắt từ trên xuống dưới một lần rồi hỏi: "Lý do đến đây?"
Lữ Cẩn nhanh chóng trả lời: "Chúng tôi chỉ muốn vào tham quan một chút thôi"
Bảo vệ lập tức từ chối: "Không được."
Chu Hoài Hạ bước lên phía trước: “Được rồi. Bạn trai tôi bị gãy chân, anh ấy luôn mong có một môi trường tốt để phục hồi. Vậy nên chúng tôi đến đây muốn tham quan trước xem thế nào.”
Lữ Cẩn cúi đầu chỉnh gọng kính, che đi sự thán phục dành cho lý do đầy tùy tiện mà bạn cùng phòng mình vừa đưa ra.
Nhân viên bảo vệ vẫn từ chối, lạnh nhạt nói:
“Viện dưỡng bệnh Tùng Sơn luôn lấy sự riêng tư làm trọng, không thể để người ngoài tùy tiện vào. Nếu muốn tham quan thì cần phải có thư mời tham quan.”
Chu Hoài Hạ: “Chúng tôi đến hơi vội, vậy xin hỏi làm sao để lấy được thư mời tham quan?”
Nhân viên bảo vệ nhìn họ từ trên xuống dưới, không nói rõ ý gì: “Phải có xác minh tài chính và hồ sơ bệnh án của bệnh nhân.”
Chu Hoài Hạ: “...”
Rất tốt, cả hai thứ này đều không có.
Cuối cùng hai người ảo não đứng bên lề đường, đợi gần một tiếng mới bắt được xe để quay về trường.
Trên xe, Lữ Cẩn hỏi: “Giờ phải làm sao đây? Không vào được thì không tìm được manh mối. Sau này nếu cậu lại ho ra máu thì phải làm sao?”
Không nghe thấy Chu Hoài Hạ trả lời, Lữ Cẩn quay sang nhìn thì phát hiện cô đã tựa vào cửa sổ xe ngủ thϊếp đi, quầng mắt xanh đen lộ rõ.
…………
Khi Thẩm Diệc tỉnh lại, bố mẹ anh đang ở trong phòng bệnh, còn giáo viên phụ trách cùng lãnh đạo khoa thì ngồi chờ ở bên ngoài.
“Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?” Mẹ Thẩm Diệc lập tức ấn chuông gọi bác sĩ.
Thẩm Diệc nghiêng đầu thấy bố mẹ mình, anh chậm rãi nhớ lại mọi chuyện trước đó. Anh hỏi:
“Con bị ngộ độc khí CO2 nặng lắm không?”
Suýt chút nữa là bị Dụ Vũ chơi cho chết, nhưng may lại được cứu. Nếu hít phải khí CO2 quá lâu mà tổn thương dây thần kinh thì chắc anh sẽ thành tên ngốc mất.
“Không bị ngộ độc.” Bố anh đứng bên cạnh giường nói:
“May mà than chưa kịp cháy hết là cảnh sát đã tìm thấy hai người.”
Mẹ anh tiếp lời: “Bác sĩ nói trong cơ thể con còn sót lại một ít thuốc mê. Tỉnh rồi thì để bác sĩ kiểm tra kỹ thêm một chút.”
Có lẽ vì trong vòng một tháng ngắn ngủi mà suýt bị tổn thương đến hai lần, mẹ Thẩm Diệc nói bà sẽ đi lễ chùa cầu bình an cho con trai.
Thẩm Diệc nhìn chằm chằm trần nhà hỏi:
“Chú Dương báo cảnh sát à?”
Chú Dương là quản gia trong biệt thự, là người duy nhất biết anh rời đi lúc nửa đêm.
“Bạn con báo cảnh sát.” Bố anh giải thích, rõ ràng là đã nói chuyện với cảnh sát: “Bạn con nói không liên lạc được với con, nghi ngờ Dụ Vũ có ý định kéo con chết chung.”
Thẩm Diệc ngồi dậy, bạn nào cơ chứ?
Một lúc sau, anh quay đầu với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường xem qua lịch sử cuộc gọi. Không có cuộc gọi nhỡ nào.
Chẳng lẽ là Dụ Vũ tự biên tự diễn?
Sau khi bác sĩ kiểm tra lại cơ thể xong, Thẩm Diệc bảo quản gia mang máy tính đến rồi khéo léo đuổi bố mẹ cùng các thầy cô ở trường ra ngoài. Lúc này, có hai cảnh sát bước vào để hỏi chi tiết sự việc.
“Dụ Vũ đâu rồi?”
Cảnh sát chưa kịp hỏi, Thẩm Diệc đã lên tiếng trước.
“Cô ta đang bị tạm giam tại đồn khu vực để lấy lời khai.” Một cảnh sát trả lời.
Thẩm Diệc: “Tôi muốn nghe bản ghi âm cuộc gọi báo cảnh sát.”
Hai vị cảnh sát thoáng ngạc nhiên.
Thẩm Diệc ngẩng lên: “Tôi là nạn nhân, chắc được quyền biết toàn bộ thông tin chứ?”
“Được, nhưng cần phải xin phê duyệt trước.” Một người gọi điện lên cấp trên xin phê duyệt, một lát sau đoạn ghi âm được gửi tới.
“Cuộc gọi được thực hiện lúc hơn 7 giờ sáng, từ một buồng điện thoại công cộng. Bạn cậu còn nói đã tìm cậu khắp nơi, lần này nhờ phản ứng nhanh nhạy của bạn cậu mà cậu mới được cứu.”
Nghe đoạn ghi âm từ điện thoại của cảnh sát, Thẩm Diệc nhướng mày: Anh từ khi nào lại có một người bạn nghĩa khí như vậy?
Cảnh sát ngồi xuống bắt đầu hỏi: “Chúng tôi muốn hiểu rõ toàn bộ sự việc để xác định tính chất hành vi của nghi phạm.”
“Ừ.”
Thẩm Diệc dựa lưng vào giường bệnh, bàn nhỏ phía trước chất đầy trái cây tươi, trên đùi đặt một chiếc laptop. Trong lúc cảnh sát nói, anh đã đeo tai nghe, tay gõ phím liên tục, dường như đang nhắn tin với ai đó.
Cảnh sát thấy vậy muốn nói gì đó nhưng thôi. Nạn nhân là cậu ấm nhà giàu, trạng thái có vẻ qua loa tùy ý như thế cũng chẳng trách được.
“Quản gia của cậu nói lúc gần 1 giờ sáng cậu nhận được một cuộc gọi rồi rời khỏi biệt thự?”
“Đúng.” Mắt anh vẫn không rời màn hình máy tính:
“Dụ Vũ gửi ảnh tự tử cắt cổ tay uy hϊếp tôi, bảo muốn gặp lần cuối. Tôi đến nhà cô ta thì bị tiêm thuốc mê. Sau đó, cô ta định cưa ống dẫn khí để cả hai chết chung nhưng bị tôi khuyên chuyển sang đốt than. Cuối cùng tôi bị tiêm thêm một lần nữa, tỉnh dậy thì đã ở bệnh viện.”
“Đó là toàn bộ sự việc.” Thẩm Diệc ngẩng lên: “Các vị cảnh sát còn cần hỏi gì nữa không?”
Cảnh sát: “Chúng tôi cần kiểm tra tin nhắn của hai người.”
“Được.” Anh lười nhác rút điện thoại gửi toàn bộ đoạn chat cho cảnh sát rồi hỏi thêm: “Còn cần gì nữa không?”
Ý tứ muốn tiễn khách đã bày ra rõ ràng.
Cảnh sát: “Cậu cứ nghỉ ngơi, nếu có gì cần thì chúng tôi sẽ liên lạc lại.”
Khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Diệc dựa vào giường nhìn vài đoạn ghi hình trên màn hình máy tính, nhướng mày đầy hứng thú:
“Thật thú vị.”
"Được rồi, xin bạn đừng vội. Trường đại học S, khoa Tài chính, Thẩm… Diệc? Là chữ Diệc nào? Cậu ta học khóa nào?"
Chu Hoài Hạ: "…"
Làm sao mà cô biết được!
Cô chưa kịp lên diễn đàn trường tìm thông tin thì đã gấp gáp nói với một giọng vừa thô vừa nóng nảy, như chẳng nghe thấy câu hỏi của người cảnh sát nhận cuộc gọi, cô nói tiếp: "Hôm qua là sinh nhật bạn tôi, cậu ấy tổ chức tiệc sinh nhật nhưng bây giờ lại mất tích. Làm ơn nhanh chóng tìm bạn gái cũ của cậu ấy! Tôi nghe thấy cô ấy nói rằng nếu không thể ở bên nhau thì sẽ cùng chết với nhau!"
Vừa thoát khỏi cảnh tượng xa lạ của một vụ nhảy lầu, trước mắt chưa kịp trở lại bình thường, Chu Hoài Hạ đã cảm nhận được cảm xúc si mê quen thuộc, một loại tình yêu gần như điên cuồng khiến cô lập tức nhớ tới bạn gái cũ của Thẩm Diệc là Dụ Vũ.
Khi vừa nhớ đến Dụ Vũ, một cảnh tượng khác lại xuất hiện trong đầu cô. Một bàn tay xinh đẹp và trắng muốt cầm kẹp than đặt lên ngọn lửa bếp gas để đốt.
Chu Hoài Hạ nhớ rất rõ tuần trước khi Dụ Vũ giữ tay Thẩm Diệc, cô đã nhìn thấy bộ móng tay màu bạc lấp lánh của cô ta, giống hệt bàn tay này.
Bàn tay ấy đặt miếng than nóng đỏ vào một chiếc bát chứa hai miếng than khác, trong khi di chuyển lộ ra thân hình Thẩm Diệc đang nằm dưới đất, sống chết không rõ.
Cảnh tượng đó là từ góc nhìn thứ nhất.
Chu Hoài Hạ thậm chí cảm nhận được cả hơi nóng từ ngọn lửa bếp gas.
Dù không hiểu giữa họ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn một cái thì đã biết có chuyện lớn xảy ra.
Sau khi báo cảnh sát, cô chắc chắn họ sẽ đến điều tra. Một người như Thẩm Diệc nổi tiếng trong khoa tài chính, chỉ cần nhắc đến buổi tiệc sinh nhật hôm qua là có thể xác nhận danh tính.
Chu Hoài Hạ nghĩ thầm: gian bếp này nếu đặt xuống một người đàn ông cao lớn, không gian vẫn còn dư dả, ít nhất phải rộng khoảng mười lăm mét vuông. Để đốt cháy hết nơi này ít nhất cũng phải đốt hết ba cân than.
Nếu tính mỗi thanh than tre ép nặng 100 gram, thì một cân phải đốt khoảng 15 thanh.
Dụ Vũ kia đốt than quá chậm.
Thẩm Diệc tạm thời vẫn chưa chết được.
Bây giờ cô cần ứng phó với người cảnh sát đã.
Chu Hoài Hạ nói xong đoạn kia thì cầm điện thoại lúc xa lúc gần, nửa bịt nửa hở ống nghe như đang nói với người bên cạnh mình, giọng nóng nảy thêm: “Nhanh lên một chút, mấy người cũng đâu biết Dụ Vũ ở đâu…”
Chen chúc trong một buồng điện thoại, Lữ Cẩn đều chứng kiến hết toàn bộ quá trình hành động của Chu Hoài Hạ, quả thật cảm thấy kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Nếu không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe thấy âm thanh chân thực và dồn dập đến vậy, Lữ Cẩn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi Chu Hoài Hạ ở đây lại thản nhiên cầm ống nghe hết kéo ra xa rồi lại đưa lại gần một cách lạnh lùng như thế.
Sau khi cúp máy, Chu Hoài Hạ quay sang nhìn Lữ Cẩn đang đứng tròn mắt nhìn mình, yên lặng một lúc rồi nói: "Tớ đã nói rồi, tớ có thể tiến vào giấc mơ của người khác."
Lữ Cẩn: "Hả?"
Chu Hoài Hạ chỉ vào đầu mình: "Nhưng gần đây có chút thay đổi, ngay cả khi tỉnh táo thì tớ cũng có thể nhìn thấy một số thứ thông qua mắt người khác."
Lữ Cẩn: "Hả?"
Chu Hoài Hạ thở dài, nhìn cô bạn đang đứng như trời trồng: "Không lừa cậu đâu. Trước đây những chuyện tớ biết được cũng đều từ cách này mà ra."
Lữ Cẩn: "…Ồ."
Đây là lần thứ hai Chu Hoài Hạ tiết lộ bí mật này với người kia, trong lòng cô có chút không được tự nhiên, cô ngừng lại một chút rồi nói: “Mình có thể thấy được một số chuyện, bây giờ chúng ta đi viện điều dưỡng Tùng Sơn.
Cô không muốn tiếp tục bị cuốn vào những cảnh tượng nhảy lầu đó nữa.
Chu Hoài Hạ đẩy cửa buồng điện thoại bước ra ngoài.
Lữ Cẩn lặng lẽ đi theo, đứng bên cạnh cô nhìn dòng xe cộ trước mặt rồi lại quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Hạ, do dự rất lâu cuối cùng trước khi taxi thì dừng lại hỏi:
"Cậu... vẫn là người chứ?"
Ánh mắt cô ấy đầy vẻ không thể tin nổi, như thể chủ nghĩa duy vật của mình đang sụp đổ.
Chu Hoài Hạ: "...Tạm thời có thể hiểu là vậy."
Lữ Cẩn: "À..."
Chu Hoài Hạ vẫy tay gọi một chiếc taxi: "Bác tài, đến viện điều dưỡng Tùng Sơn."
Hai người ngồi vào ghế sau, cả hai chìm vào im lặng.
Mười phút sau, Lữ Cẩn bất chợt hỏi không đầu không đuôi: "Thật sao?"
Chu Hoài Hạ: "Thật."
Một lát sau Lữ Cẩn lại hỏi: "Cậu có biết mình đã mơ gì không?"
Chu Hoài Hạ: "... Biết, là đêm chúng ta từ công viên vui chơi trở về."
Lữ Cẩn quay đầu nhìn cô chăm chú.
Chu Hoài Hạ siết chặt tay trái, làm động tác như đang đâm dao găm về phía trước.
Lữ Cẩn lập tức quay phắt đầu lại tránh nhìn vào mắt cô bạn, chỉ biết chăm chăm nhìn ghế trước, đầu óc rối bời, trong đầu chỉ còn lại một câu gào thét mãi: Vậy mà lại là thật, lại là thật.
Sherlock Holmes từng nói khi loại trừ hết những điều không thể xảy ra thì thứ còn lại dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật.
Chu Hoài Hạ thật sự có siêu năng lực!
Lữ Cẩn mắt đờ đẫn, cố gắng tự trấn an, lẩm bẩm:"Xét từ góc độ y học, não bộ đúng là phức tạp và đầy bí ẩn, rất nhiều tiềm năng của ý thức còn chưa được khai phá. Có lẽ chuyện này vẫn có thể giải thích bằng khoa học, chỉ là chưa được phát hiện ra thôi."
Chu Hoài Hạ: “...”
Cô lắc lắc đầu, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về viện điều dưỡng Tùng Sơn.
Đây là một viện điều dưỡng cao cấp nằm ở vùng ngoại ô Tây Thành, với diện tích lên tới 50.000m². Nơi này chủ yếu nhận các bệnh nhân ở mọi độ tuổi cần phục hồi chức năng, chăm sóc và điều trị, chi phí không hề rẻ.
Trên mạng chỉ có duy nhất một bức ảnh chụp từ bên ngoài cổng lớn, Chu Hoài Hạ không tìm được thêm thông tin nào khác.
Cô nhớ lại hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy: một người mặc áo trắng, trên ngực áo có dòng chữ "Viện điều dưỡng Tùng Sơn" được thêu bằng chỉ đỏ. Dựa vào hình thể mà cô thấy, người muốn nhảy lầu hẳn là một người đàn ông trưởng thành, cơ ngực hơi nhô, đi chân trần, bàn chân thô ráp, đặc biệt ngón chân cái có một vết bớt đen.
Cô không hiểu vì sao người này cứ lặp đi lặp lại ý định tự tử.
Chu Hoài Hạ cảm thấy mình phải làm gì đó. Nếu không cô sẽ tiếp tục bị ảnh hưởng bởi người này, thậm chí không thể duy trì cuộc sống bình thường.
Viện điều dưỡng Tùng Sơn nằm trên sườn đồi, taxi chở họ chạy qua một đoạn đường núi quanh co mới đến được cổng lớn ẩn mình giữa những rặng tùng xanh mướt.
Chu Hoài Hạ giơ tay phẩy phẩy trước mặt Lữ Cẩn, chậm rãi hỏi:
"Bác sĩ Lữ tương lai của chúng ta, cậu điều chỉnh xong chưa?"
Lữ Cẩn như bừng tỉnh, cô ấy kéo Chu Hoài Hạ quay lưng lại với viện điều dưỡng. Câu đầu tiên cô ấy thốt ra là: "Cậu nôn ra máu có phải vì ở đây sắp xảy ra chuyện gì không?"
"Đại khái là vậy." Chu Hoài Hạ quay lại nhìn cổng lớn, trên đó có tấm biển kim loại màu xanh ghi chữ "Viện điều dưỡng Tùng Sơn". Thỉnh thoảng có vài chiếc xe sang ra vào, chắc là của người nhà bệnh nhân. Cô nói:
"Có người muốn nhảy lầu, mình có ngăn cản người đó nên mới nôn ra máu."
Sắc mặt Lữ Cẩn nghiêm trọng hơn. Giải quyết việc chính là quan trọng nhất, những chuyện khác để sau, cô ấy đẩy gọng kính: "Chúng ta tìm ai đây?"
Chu Hoài Hạ: "Nam bệnh nhân trưởng thành, ngón chân cái có một vết bớt đen."
Lữ Cẩn lập tức cau mày: "Chỉ dựa vào những thứ đó? Chẳng lẽ phải lột giày từng bệnh nhân ra?"
Chu Hoài Hạ: "Chỉ có vậy thôi... Mình không kiểm soát được mình sẽ nhìn thấy gì."
"Thôi được." Lữ Cẩn kéo cô xoay người lại:
"Chúng ta cứ vào xem trước đã rồi nói sau."
...
Bảo vệ viện điều dưỡng ngăn hai người lại, quét mắt từ trên xuống dưới một lần rồi hỏi: "Lý do đến đây?"
Lữ Cẩn nhanh chóng trả lời: "Chúng tôi chỉ muốn vào tham quan một chút thôi"
Bảo vệ lập tức từ chối: "Không được."
Chu Hoài Hạ bước lên phía trước: “Được rồi. Bạn trai tôi bị gãy chân, anh ấy luôn mong có một môi trường tốt để phục hồi. Vậy nên chúng tôi đến đây muốn tham quan trước xem thế nào.”
Lữ Cẩn cúi đầu chỉnh gọng kính, che đi sự thán phục dành cho lý do đầy tùy tiện mà bạn cùng phòng mình vừa đưa ra.
Nhân viên bảo vệ vẫn từ chối, lạnh nhạt nói:
“Viện dưỡng bệnh Tùng Sơn luôn lấy sự riêng tư làm trọng, không thể để người ngoài tùy tiện vào. Nếu muốn tham quan thì cần phải có thư mời tham quan.”
Chu Hoài Hạ: “Chúng tôi đến hơi vội, vậy xin hỏi làm sao để lấy được thư mời tham quan?”
Nhân viên bảo vệ nhìn họ từ trên xuống dưới, không nói rõ ý gì: “Phải có xác minh tài chính và hồ sơ bệnh án của bệnh nhân.”
Chu Hoài Hạ: “...”
Rất tốt, cả hai thứ này đều không có.
Cuối cùng hai người ảo não đứng bên lề đường, đợi gần một tiếng mới bắt được xe để quay về trường.
Trên xe, Lữ Cẩn hỏi: “Giờ phải làm sao đây? Không vào được thì không tìm được manh mối. Sau này nếu cậu lại ho ra máu thì phải làm sao?”
Không nghe thấy Chu Hoài Hạ trả lời, Lữ Cẩn quay sang nhìn thì phát hiện cô đã tựa vào cửa sổ xe ngủ thϊếp đi, quầng mắt xanh đen lộ rõ.
…………
Khi Thẩm Diệc tỉnh lại, bố mẹ anh đang ở trong phòng bệnh, còn giáo viên phụ trách cùng lãnh đạo khoa thì ngồi chờ ở bên ngoài.
“Tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?” Mẹ Thẩm Diệc lập tức ấn chuông gọi bác sĩ.
Thẩm Diệc nghiêng đầu thấy bố mẹ mình, anh chậm rãi nhớ lại mọi chuyện trước đó. Anh hỏi:
“Con bị ngộ độc khí CO2 nặng lắm không?”
Suýt chút nữa là bị Dụ Vũ chơi cho chết, nhưng may lại được cứu. Nếu hít phải khí CO2 quá lâu mà tổn thương dây thần kinh thì chắc anh sẽ thành tên ngốc mất.
“Không bị ngộ độc.” Bố anh đứng bên cạnh giường nói:
“May mà than chưa kịp cháy hết là cảnh sát đã tìm thấy hai người.”
Mẹ anh tiếp lời: “Bác sĩ nói trong cơ thể con còn sót lại một ít thuốc mê. Tỉnh rồi thì để bác sĩ kiểm tra kỹ thêm một chút.”
Có lẽ vì trong vòng một tháng ngắn ngủi mà suýt bị tổn thương đến hai lần, mẹ Thẩm Diệc nói bà sẽ đi lễ chùa cầu bình an cho con trai.
Thẩm Diệc nhìn chằm chằm trần nhà hỏi:
“Chú Dương báo cảnh sát à?”
Chú Dương là quản gia trong biệt thự, là người duy nhất biết anh rời đi lúc nửa đêm.
“Bạn con báo cảnh sát.” Bố anh giải thích, rõ ràng là đã nói chuyện với cảnh sát: “Bạn con nói không liên lạc được với con, nghi ngờ Dụ Vũ có ý định kéo con chết chung.”
Thẩm Diệc ngồi dậy, bạn nào cơ chứ?
Một lúc sau, anh quay đầu với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường xem qua lịch sử cuộc gọi. Không có cuộc gọi nhỡ nào.
Chẳng lẽ là Dụ Vũ tự biên tự diễn?
Sau khi bác sĩ kiểm tra lại cơ thể xong, Thẩm Diệc bảo quản gia mang máy tính đến rồi khéo léo đuổi bố mẹ cùng các thầy cô ở trường ra ngoài. Lúc này, có hai cảnh sát bước vào để hỏi chi tiết sự việc.
“Dụ Vũ đâu rồi?”
Cảnh sát chưa kịp hỏi, Thẩm Diệc đã lên tiếng trước.
“Cô ta đang bị tạm giam tại đồn khu vực để lấy lời khai.” Một cảnh sát trả lời.
Thẩm Diệc: “Tôi muốn nghe bản ghi âm cuộc gọi báo cảnh sát.”
Hai vị cảnh sát thoáng ngạc nhiên.
Thẩm Diệc ngẩng lên: “Tôi là nạn nhân, chắc được quyền biết toàn bộ thông tin chứ?”
“Được, nhưng cần phải xin phê duyệt trước.” Một người gọi điện lên cấp trên xin phê duyệt, một lát sau đoạn ghi âm được gửi tới.
“Cuộc gọi được thực hiện lúc hơn 7 giờ sáng, từ một buồng điện thoại công cộng. Bạn cậu còn nói đã tìm cậu khắp nơi, lần này nhờ phản ứng nhanh nhạy của bạn cậu mà cậu mới được cứu.”
Nghe đoạn ghi âm từ điện thoại của cảnh sát, Thẩm Diệc nhướng mày: Anh từ khi nào lại có một người bạn nghĩa khí như vậy?
Cảnh sát ngồi xuống bắt đầu hỏi: “Chúng tôi muốn hiểu rõ toàn bộ sự việc để xác định tính chất hành vi của nghi phạm.”
“Ừ.”
Thẩm Diệc dựa lưng vào giường bệnh, bàn nhỏ phía trước chất đầy trái cây tươi, trên đùi đặt một chiếc laptop. Trong lúc cảnh sát nói, anh đã đeo tai nghe, tay gõ phím liên tục, dường như đang nhắn tin với ai đó.
Cảnh sát thấy vậy muốn nói gì đó nhưng thôi. Nạn nhân là cậu ấm nhà giàu, trạng thái có vẻ qua loa tùy ý như thế cũng chẳng trách được.
“Quản gia của cậu nói lúc gần 1 giờ sáng cậu nhận được một cuộc gọi rồi rời khỏi biệt thự?”
“Đúng.” Mắt anh vẫn không rời màn hình máy tính:
“Dụ Vũ gửi ảnh tự tử cắt cổ tay uy hϊếp tôi, bảo muốn gặp lần cuối. Tôi đến nhà cô ta thì bị tiêm thuốc mê. Sau đó, cô ta định cưa ống dẫn khí để cả hai chết chung nhưng bị tôi khuyên chuyển sang đốt than. Cuối cùng tôi bị tiêm thêm một lần nữa, tỉnh dậy thì đã ở bệnh viện.”
“Đó là toàn bộ sự việc.” Thẩm Diệc ngẩng lên: “Các vị cảnh sát còn cần hỏi gì nữa không?”
Cảnh sát: “Chúng tôi cần kiểm tra tin nhắn của hai người.”
“Được.” Anh lười nhác rút điện thoại gửi toàn bộ đoạn chat cho cảnh sát rồi hỏi thêm: “Còn cần gì nữa không?”
Ý tứ muốn tiễn khách đã bày ra rõ ràng.
Cảnh sát: “Cậu cứ nghỉ ngơi, nếu có gì cần thì chúng tôi sẽ liên lạc lại.”
Khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Diệc dựa vào giường nhìn vài đoạn ghi hình trên màn hình máy tính, nhướng mày đầy hứng thú:
“Thật thú vị.”
15
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
