TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 20: Viện điều dưỡng Tùng Sơn

Tầng một của khu giảng dạy.

Trong nhà vệ sinh, Chu Hoài Hạ nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, tay trái vừa thả lỏng định mở vòi nước thì cổ họng ngứa rát không kìm nén được nữa.

"Khụ khụ!"

Cô cúi gập người, ho mạnh ra một mảng lớn máu nóng,máu đỏ thẫm lan ra thành bồn rửa trắng bóng rồi từ từ chảy xuống.

Hai bên thái dương Chu Hoài Hạ giật mạnh, đầu cô đau như thể bị máy xay nghiền nát, mọi thứ trước mắt trở nên méo mó, choáng váng đến mức cô đứng không vững. Tay cô bám chặt lấy vòi nước, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay tái nhợt. Từng hơi thở trở nên nặng nhọc, vài lọn tóc lòa xòa bám tán loạn trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi.

Một hồi lâu sau cô mới mở vòi nước, đưa tay hứng dòng nước lạnh, rồi lặng lẽ nhìn những vết máu trên lòng bàn tay và ngón tay bị cuốn trôi. Sau đó cô súc miệng, rửa mặt một cách cẩn thận.

Sau khi hồi sức một chút, cô đứng thẳng lưng nhìn vào gương. Phản chiếu trên đó là một gương mặt gầy gò tái nhợt, đôi lông mi ướt rượt, những giọt nước chảy chậm rãi trên má, tóc mái bết dính. Trông cô nhếch nhác nhưng ánh mắt dần lấy lại vẻ bình tĩnh, đã không còn sự hoảng hốt.

Là ai vừa nhảy lầu?

Không phải ở trường.

Cô cũng không cảm nhận được lực đẩy nào.

Chu Hoài Hạ nhắm mắt cố nhớ lại khung cảnh nhìn thấy qua góc nhìn của người đó.

Từ sân thượng nhìn xuống, bên dưới là một bãi cỏ lớn xanh mướt, xung quanh là vài tòa nhà trắng cùng độ cao không chênh lệch nhau lắm, cao nhất cũng không vượt quá sáu tầng. Nhưng sân thượng tòa nhà mà họ đứng rõ ràng cũng không thấp.

Người dân bình thường ở lầu cao thì một tầng cũng nằm trong khoảng 3 mét, sáu tầng lâu thì cũng trong khoảng 18 mét.

…Mà người đứng ở vị trí đó không chỉ trong khoảng 18 mét.

Dưới tòa lầu là vài chiếc xe đậu lẻ tẻ, tầm mắt dời đi quá nhanh nên cô cũng không thấy rõ, chỉ thấy có một chiếc xe trắng chở hàng lớn, mui trước có đèn xanh da trời, thân xe dán sọc đỏ ngang.

Giống xe cứu thương? Là bệnh viện?

Nhưng ở bệnh viện thường không ít người qua lại, cỏ cũng quá xanh không hợp với mùa này. Nếu muốn giữ cỏ xanh tươi quanh năm thì cần chi phí không nhỏ.

Cơn đau đến đột ngột và mãnh liệt nhưng lại tan biến rất nhanh. Chu Hoài Hạ bước ra khỏi nhà vệ sinh, cầm điện thoại định gọi cho Lữ Cẩn thì màn hình hiện tên cô bạn.

Chu Hoài Hạ bắt máy: "Alo?"

Lữ Cẩn hỏi dồn: "Cậu đâu rồi?"

Cô ấy vừa chạy xong chặng đầu tiên mà đã không thấy Chu Hoài Hạ đâu. Sau khi thi đấu xong tìm quanh cũng chẳng thấy bóng dáng cô bạn mình.

Chu Hoài Hạ đáp: "Mình đi vệ sinh."

Nghe thấy vậy, Lữ Cẩn im lặng vài giây, ngập ngừng hỏi:

"Đau bụng à?"

Chu Hoài Hạ đã đi lên một tầng, cô dừng chân tựa vào tường nghỉ ngơi:

"Mình đang ở viện Mã, cậu đến tìm mình đi."

Viện Mã là khu gần sân vận động ngoài trời nhất.

Sau khi cúp máy, Chu Hoài Hạ chậm rãi đi lên tầng năm, dừng lại một lát rồi lên tầng sáu, cô bước ra hành lang nhìn xuống phía dưới.

Khu nhà viện Mã có chiều cao một tầng là 3,6m, từ đây xuống dưới hơn 25m. Nhưng vị trí mà người kia đứng chắc chắn còn cao hơn thế.

Cô nhìn xuống bóng dáng của Lữ Cẩn đang đèo hai chiếc mũ bảo hiểm, tay vặn ga chiếc xe nhỏ tiến gần lại. Chu Hoài Hạ cất tiếng gọi khẽ:

"Ở đây."

Nghe thấy giọng quen thuộc, Lữ Cẩn ngẩng đầu, quả nhiên thấy Chu Hoài Hạ đang dựa vào lan can trên tầng cao nhất. Cô ấy gọi to: "Cậu leo lên cao thế làm gì?"

Lữ Cẩn để xe lại rồi nhanh chóng chạy lên lầu:

"May mà mình chạy nhanh trong chặng đầu, suýt nữa không lọt vào vòng loại!"

Chu Hoài Hạ quay mặt lại nhìn cô bạn vừa chạy tới, hỏi:

"Có mấy tòa nhà trắng cao sáu tầng, chiều cao mỗi tầng hơn 3,6m, xung quanh là bãi cỏ xanh lớn, rất ít người. Cậu nghĩ nơi đó là đâu?"

Lữ Cẩn ngẫm nghĩ rồi phán đoán: "Biệt thự nhà giàu?"

Biệt thự sao? Chu Hoài Hạ thấy không giống. Cô thất thần nhìn về phía xa, tự hỏi: Có người muốn nhảy lầu, hay chính mình nhảy?

Lữ Cẩn vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên mũi khịt khịt, đưa tay kéo áo Chu Hoài Hạ rồi nhìn chăm chăm vào vết trên áo cô: "Vết máu này từ đâu ra thế?"

"Cậu chảy máu mũi à?" Lữ Cẩn nhìn chằm chằm vào vết máu trên ngực cô, rõ ràng không phải do người khác làm bẩn.

Chu Hoài Hạ đẩy đầu Lữ Cẩn đang dí sát vào cằm mình ra: "Tớ nôn ra chút máu thôi."

Lữ Cẩn giật mình, nhìn cô chăm chú:

"Nôn ra máu á?"

Thấy Lữ Cẩn đẩy kính, chuẩn bị tuôn ra cả bài thuyết giảng, Chu Hoài Hạ nhanh chóng cắt ngang: "Tớ sẽ đi bệnh viện kiểm tra lại mà."

---

Bệnh viện trực thuộc số 1 đại học S.

Chu Hoài Hạ làm một loạt kiểm tra, đợi kết quả xong thì đem báo cáo giao cho bác sĩ.

Bác sĩ: "Xét nghiệm máu bình thường, chức năng đông máu cũng không có vấn đề gì. Dạ dày có một điểm xuất huyết nhỏ. Trước giờ em có tiền sử bệnh gì không? Hay thường xuyên ăn đồ cay nóng, dầu mỡ không?"

Chu Hoài Hạ bình tĩnh đáp: "Không có, em không ăn."

Thậm chí có lúc cô còn lười ăn cơm.

Bác sĩ nhìn qua tập báo cáo kiểm tra mà Chu Hoài Hạ mang tới, là kết quả kiểm tra từ đầu tháng, suy tư một lúc rồi nói: "Dựa theo báo cáo thì dạ dày em vốn rất khỏe. Xuất huyết đột ngột thế này... Trước khi nôn ra máu thì em có gặp chuyện gì không?"

Chu Hoài Hạ suy nghĩ một lát: "Có thể là… cảm xúc tương đối mãnh liệt."

Nghe vậy, bác sĩ ngẩng đầu lên liếc cô vài lần: "Cảm xúc mãnh liệt? Vậy có khả năng gây loét dạ dày phản ứng hoặc co thắt dạ dày. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho em trước."

Chu Hoài Hạ cầm đơn thuốc bước ra, định đi lấy thuốc thì bị Lữ Cẩn gọi lại. Phía sau cô ấy còn có một người phụ nữ trung niên bước tới, là giáo sư Lữ.

Trong lúc Chu Hoài Hạ đi khám, Lữ Cẩn đã kéo bằng được mẹ mình đến đây.

"Chào Giáo sư Lữ." – Chu Hoài Hạ quay lại chào.

Giáo sư Lữ đưa tay ra: "Tiểu Chu, đưa cô xem kết quả kiểm tra và cả báo cáo sức khỏe định kỳ của em đi."

Chu Hoài Hạ ngoan ngoãn đưa hết giấy tờ cho bà.

Giáo sư Lữ xem qua rồi hỏi: "Cảm xúc quá mạnh? Lữ Cẩn nói lúc đó các em đang thi đấu trên sân vận động, vì chuyện này à?"

Lữ Cẩn lập tức phản bác: "Sao có thể được, người chạy là con chứ đâu phải cậu ấy!"

Chu Hoài Hạ không ngủ là không chịu được, thế mà còn có cảm xúc mãnh liệt gì chứ?

Giáo sư Lữ lại hỏi: "Trước đây tại sao tự nhiên muốn đi kiểm tra sức khỏe? Em cảm thấy không khỏe ở đâu à?"

Chu Hoài Hạ ngập ngừng: "... Không ngủ ngon, cảm thấy hơi đau đầu."

"Theo lý thuyết, kết quả kiểm tra hồi đầu tháng của em đã rất toàn diện rồi. Nhưng nôn ra máu đột ngột thế này thì không phải dấu hiệu tốt."

Giáo sư Lữ trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Thế này đi, cô sẽ giúp em làm thêm vài kiểm tra chụp hình ảnh để loại trừ các khả năng. Nhưng cô chuyên về ngoại tim mạch, khi có kết quả cô sẽ nhờ một chuyên gia khác xem qua."

Nhắc tới chuyên gia, tất nhiên là người nổi tiếng trong ngành về hình ảnh.

Chu Hoài Hạ ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

"Cảm ơn giáo sư Lữ."

Vì cần nhờ chuyên gia chẩn đoán, kết quả kiểm tra hình ảnh chậm nhất phải một tuần mới có. Giáo sư Lữ dặn cô thứ bảy tuần sau quay lại lấy kết quả.

---

12 giờ đêm thứ sáu.

Tại một biệt thự ở Tây Thành, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt. Tiếng nhạc sôi động từ ban nhạc khiến các nam thanh nữ tú lắc lư không ngừng. Tiếng đùa giỡn vang lên từ bể bơi nước ấm liên tục truyền tới.

Thẩm Diệc bị rượu champagne phun đầy người, áo sơ mi đen mở toang ra, trên ngực còn bị dính cả kem. Anh tiện tay nhặt một chiếc khăn trắng gần bể bơi lau qua loa, sau đó quay lưng lại đám đông ồn ào, nhàm chán ngồi xuống sofa trong nhà.

"Rrrrr... Rrrrr..."

Điện thoại rung liên tục.

Nhìn thấy màn hình hiển thị cái tên "Dụ Vũ", anh nhíu mày đầy khó chịu, thẳng tay ngắt máy.

Vài phút sau, Dụ Vũ gửi đến mấy tin nhắn.

[Hôm nay là sinh nhật anh, em cũng đã chuẩn bị quà.]

[Giữa bọn mình ít nhất cũng nên có một buổi chia tay đàng hoàng đúng không? Gặp nhau lần cuối thôi, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa.]

[Thẩm Diệc, đến gặp em đi mà.]

Thẩm Diệc trả lời tin nhắn của Dụ Vũ:

[Dụ Vũ, tôi nghĩ việc nói chia tay trực tiếp đã đủ lịch sự rồi. Chúng ta nên kết thúc tốt đẹp, đừng làm mọi chuyện trở nên khó coi hơn.]

Phía bên kia, Dụ Vũ im lặng một lúc rồi nhắn lại:

[Anh là mối tình đầu của em.]

Thẩm Diệc:

[Tôi đồng ý hẹn hò với cô, nhưng cũng không hứa sẽ không bao giờ chia tay.]

Đến 3 giờ sáng, không khí náo nhiệt trong biệt thự dần lắng xuống. Nhiều người lần lượt quay về phòng nghỉ. Thẩm Diệc giao lại việc dọn dẹp cho quản gia rồi tự mình lên lầu.

“Rung—”

Điện thoại của Thẩm Diệc lại nhận được tin nhắn từ Dụ Vũ, là một bức ảnh. Trong ảnh, Dụ Vũ đang nằm trong bồn tắm đầy nước, tay trái cầm dao kề lên cổ tay phải, trên đó đã có một vết cắt nhẹ.

[Em chỉ cần một lời kết thúc chính thức, chỉ vậy mà anh cũng không muốn cho sao?]

Thẩm Diệc nhíu mày, định gọi xe cứu thương thì một tin nhắn khác lại gửi đến:

[Em chỉ cần anh đến đây thôi. Nếu anh không đến thì em không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.]

Thẩm Diệc bực mình nhưng cuối cùng vẫn nhắn lại:

[Tôi sẽ qua, nhưng đây là lần cuối cùng.]

Dụ Vũ: [Được, lần cuối cùng.]

Đến 4 giờ sáng, Thẩm Diệc gõ cửa phòng Dụ Vũ. Cô ta đã thay một bộ đồ khác, tay áo dài che đi vết thương trên cổ tay, có vẻ như không nghiêm trọng lắm.

“Cô muốn kết thúc chính thức kiểu gì?” Thẩm Diệc nhìn cô ta hỏi.

Dụ Vũ tránh qua một bên: “Anh vào trước đã.”

Hai người đứng im trước cửa giằng co một lúc, cuối cùng Thẩm Diệc vẫn bước vào. Vừa quay đầu lại: “Bây giờ có thể…”

Thẩm Diệc cúi đầu nhìn kim tiêm bên hông mình, theo bản năng đưa tay cầm lấy tay cô ta, nhìn Dụ Vũ với khuôn mặt không có biểu cảm gì:

“Cô đang làm gì vậy?”

Rất nhanh, Thẩm Diệc cảm thấy cơ thể mình mất dần sức lực, đầu óc mụ mị, mọi thứ trước mắt trở nên chao đảo. Trước khi mất đi ý thức, anh chỉ kịp thấy ánh mắt Dụ Vũ tràn ngập sự điên cuồng và cố chấp. Cô ta nói dịu dàng:

“Lần cuối cùng.”

Khi Thẩm Diệc tỉnh lại, tay chân anh đã bị trói chặt. Dụ Vũ đang cố kéo anh vào bếp. Một chàng trai cao hơn mét tám không phải nhẹ, nhưng cô ta vẫn kéo vào được. Cô ta khóa cửa sổ và cửa ra vào, sau đó lấy ra một chiếc cưa điện nhỏ.

Thẩm Diệc lập tức cảm thấy bất an, cất tiếng: “Dụ Vũ?”

Dụ Vũ nhìn thấy anh đã tỉnh thì cầm công cụ tiến lại gần, ánh mắt đầy cố chấp và si mê. Cô ta vuốt nhẹ mặt anh: “Bọn mình sẽ bị ngộ độc khí gas, chỉ cảm thấy hơi choáng váng một chút thôi. Chúng ta rất nhanh sẽ chết cùng nhau.”

Thẩm Diệc: “...”

Gần đây đúng là toàn gặp xui xẻo.

Tay chân Thẩm Diệc cứng ngắc không có sức lực, người cứ mơ màng choáng vàng, cố hạ giọng:

“Dụ Vũ, cô thực sự muốn chết cùng tôi sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Dụ Vũ đầy điên loạn. Cô ta lẩm bẩm:

“Nếu anh không muốn sống cùng em vậy thì chết cùng em cũng rất tốt.”

Thẩm Diệc nhắc nhở: “Nhưng nếu cô dùng cưa điện để phá ống dẫn khí, khí gas rò rỉ sẽ gây nổ. Nhỡ đâu còn có người lạ nào khác thì sao, vậy có chút khó chịu đấy”

Dụ Vũ sững lại: “...”

Thẩm Diệc nằm đó, khuôn mặt vẫn giữ vẻ ngả ngớn quen thuộc:

“Hay là cô dùng than tổ ong đi. Đốt than thì chỉ có hai chúng ta chết cùng nhau thôi.”

Dụ Vũ: “Nhưng em không có than.”

Thẩm Diệc: “Vậy cô đi mua đi.”

Dụ Vũ nghĩ một lát cảm thấy rất hợp lý, bèn đặt cưa xuống:

“Vậy thì đốt than cũng tốt.”

Thẩm Diệc thở phào, tưởng cô ta sẽ ra ngoài, nhưng không ngờ Dụ Vũ lại mở ứng dụng và gọi người giao hàng.

Thẩm Diệc: “...” Đúng là bị thuốc làm lú rồi, quên mất có thể gọi giao hàng.

“Dụ Vũ, cô lấy thuốc mê ở đâu vậy?” Thẩm Diệc cố trò chuyện với cô ta:

“Hiệu quả tốt đấy. Chắc là không dễ kiếm đúng không?”

Dụ Vũ cảnh giác: “Anh đang định trốn à?”

Thẩm Diệc: “Chỉ là...”

Chưa kịp nói hết, Dụ Vũ đã lao ra khỏi bếp, cô ta lại cầm một ống tiêm thuốc mê khác về, sau đó đâm thẳng vào đùi anh.

Thẩm Diệc: “...” Lần này chắc thật sự tiêu rồi.

Dụ Vũ còn điên hơn cả những gì người ta có thể tưởng tượng.

...

Mấy ngày nay Chu Hoài Hạ liên tục theo dõi tin tức, lướt qua các nền tảng để xem gợi ý tin tức ở khu vực lân cận.

Nhưng không hề có tin tức nào nói về chuyện ai đó nhảy lầu.

Chu Hoài Hạ vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Cô biết chắc chắn có người đang định nhảy lầu, giống như chị khóa trên từng treo cổ tự tử ở phía sau núi khoa y lần trước.

Có lẽ lần trước người đó không nhảy, nhưng điều đó không có nghĩa là ý định tự tử đã biến mất.

"Tiểu Chu, không cần lo nữa đâu, tất cả kết quả kiểm tra hình ảnh đều đã có rồi."

Giáo sư Lữ nhân lúc còn chưa vào làm đưa báo cáo kiểm tra cho Chu Hoài Hạ, nói:

"Cơ thể em không có vấn đề gì cả. Có lẽ đúng là do cảm xúc gây ra. Bình thường em đừng tự tạo áp lực lớn quá, phải học cách điều chỉnh bản thân."

Giáo sư Lữ nhìn qua Lữ Cẩn, người đang tràn đầy sức sống như một con trâu vậy:

"Cái này thì em học hỏi Lữ Cẩn đi."

Lữ Cẩn gật đầu lia lịa, cảm thấy lời đó quá đúng.

Chu Hoài Hạ chỉ cười nhẹ, cô nhận lấy báo cáo cũng không quá bất ngờ. Xem ra việc chống lại ý chí của người khác có thể khiến cơ thể mình bị tổn thương tạm thời, nhưng cũng không đến mức dẫn tới bệnh lý nghiêm trọng.

Giáo sư Lữ phải vào làm lúc 8 giờ, hai người đi ra khỏi bệnh viện. Lữ Cẩn đang tận tình dạy Chu Hoài Hạ cách giải tỏa áp lực:

"Đầu tiên phải tìm một sở thích mà mình có thể theo đuổi lâu dài..."

Chu Hoài Hạ vừa nhấc chân định bước xuống bậc thang, trước mắt cô bỗng tối sầm. Trong nháy mắt, cô lại thấy mình xuất hiện trên sân thượng, thậm chí không kịp suy nghĩ nhiều cô đã giật mạnh lùi lại. Nhưng chân bỗng trượt, cảm giác cơ thể mất thăng bằng rồi đột nhiên ngã mạnh xuống. Phần xương cụt đau buốt, tay chống lên, cúi đầu "nhìn" thấy chính quần áo của mình.

—— Viện điều dưỡng Tùng Sơn.

"Chu Hoài Hạ?!"

Lữ Cẩn tận mắt thấy cô bỗng ngã ngửa ra sau như thể trước mặt không phải là bậc thang mà là vực sâu. Cô ấy nhanh chóng đỡ lấy cô lớn tiếng gọi.

Chu Hoài Hạ giật mạnh cả người, hít sâu một hơi như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Trong vài giây ngắn ngủi mà cả người cô ướt đẫm mồ hôi, tay trái nắm chặt cánh tay Lữ Cẩn.

"Cậu bị sao vậy?" Lữ Cẩn lo lắng hỏi. Rõ ràng kết quả kiểm tra đều cho thấy cô bình thường, mà hai người còn chưa ra khỏi cổng bệnh viện nữa.

Chu Hoài Hạ cúi đầu, bỗng dưng lại muốn nôn.

"Trại dưỡng lão Tùng Sơn." Chu Hoài Hạ bất chợt nói.

"Hả?" Lữ Cẩn ngơ ngác.

Chu Hoài Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:

"Mình phải đến trại dưỡng lão Tùng Sơn."

"Cậu..." Lữ Cẩn không hiểu cô đang nói gì.

"Trước khi đi thì còn một chuyện phải làm." Chu Hoài Hạ lấy điện thoại ra, nhấn số rồi lại xóa đi, quay sang hỏi Lữ Cẩn:

"Gần đây có bốt điện thoại công cộng không?"

"... Có, phía trước không xa."

"Dẫn mình qua đó."

Trước khi đi cô còn mua một gói khẩu trang ở máy bán hàng tự động ngoài cổng bệnh viện đưa cho Lữ Cẩn:

"Đeo vào."

Sau đó cô kéo mũ áo lên che kín đầu.

Lữ Cẩn học theo, lặng lẽ đi theo cô vào bốt điện thoại. Nhìn thấy Chu Hoài Hạ nhấc điện thoại, thành thạo bấm số 110.

Đợi một lúc, đầu dây bên kia kết nối:

"Chào bạn, đây là trung tâm cảnh sát 110 xin nghe."

Lữ Cẩn vẫn còn đang thắc mắc không biết cô định làm gì thì nghe giọng trầm thấp phát ra từ miệng Chu Hoài Hạ, làm đầu cô ấy đầy dấu chấm hỏi: "?"

Chu Hoài Hạ nói:"Tôi là bạn của Thẩm Diệc sinh viên khoa tài chính trường S. Vài ngày trước tôi tình cờ nghe thấy bạn gái cũ của cậu ấy là Dụ Vũ nói muốn cùng cậu ấy chết chung. Lúc đó tôi không để ý, nhưng giờ tôi không thể liên lạc với cậu ấy. Tôi nghi ngờ hai người họ đã xảy ra chuyện."

Lữ Cẩn đứng cạnh nghe mà mắt tròn mắt dẹt, đầu óc chạy như điện xẹt. Thẩm Diệc nào? Dụ Vũ nghe có chút quen quen.

Lần ra rồi, chính là cái tên tóc bạch kim đó!

Khoan đã, Chu Hoài Hạ quen anh ta từ lúc nào vậy? Cô chẳng phải luôn đi cùng mình sao?

15

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.