0 chữ
Chương 13
Chương 13
Lâm Uyển đã từng thấy nhiều tường chắn – phần lớn là những thứ vững chắc và có ranh giới rõ ràng: bức tường sắt, thành trì đá, bụi gai sắc nhọn.
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người dùng biển làm tường chắn tinh thần.
Biển vừa mềm mại, lại vừa cuồng bạo và không thể đo lường.
Lâm Uyển thầm nghĩ, nếu không phải là cô, chắc chẳng dẫn đường nào dám liều lĩnh nhảy vào biển sâu như vậy.
Cô tiếp tục lặn xuống. Ánh sáng len vào từ mặt biển mỗi lúc một yếu, chỉ còn những sợi vàng mảnh như tơ lụa quấn quanh thân thể cô.
Nước biển xung quanh rất yên tĩnh, rất ôn hòa, không hề có dấu hiệu kháng cự hay phản ứng với sự xâm nhập của cô.
Tựa như nơi này chỉ là một đại dương bình thường.
Nhưng cô biết rõ – đây là thế giới tinh thần của Nghê Tễ. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dấy lên sóng thần hoặc xoáy nước tàn bạo để xé nát kẻ xâm nhập.
Dù vậy, Lâm Uyển chẳng hề sợ hãi. Cô bình tĩnh đợi thời điểm giao chiến.
Cô tiếp tục lặn sâu hơn nữa.
Tầng tầng lớp lớp vạt váy trôi lượn theo dòng nước phía sau cô, thân thể cô linh hoạt như thể vốn sinh ra từ đáy biển.
Lúc ấy, những chiếc xúc tu vô hình ẩn dưới lớp váy cũng bắt đầu vươn ra, vui vẻ tỏa về bốn phía.
Lâm Uyển thấy tâm trạng mình rất tốt. Dù đang làm một việc nguy hiểm, cô vẫn có cảm giác vui vẻ khó tả.
Đã rất lâu rồi cô không trải qua sự xao động cảm xúc này.
Giây phút ấy, cô nhớ đến câu mà Giang Dương Sóc hay nói: “Cô bị thiếu cảm xúc, chẳng giống một dẫn đường bình thường gì cả.”
Thực ra mấy năm nay cô đã cố gắng rất nhiều – cố để trở thành một người bình thường, cố sống như những gì người ta nghĩ một dẫn đường nên sống. Cố sống một cuộc đời “bình thường”.
Cố gắng… đến mức vô ích.
Biển sâu tĩnh lặng đến đáng sợ, mà với cô lại thấy dễ chịu. Từ phía xa có những âm thanh mơ hồ vọng lại – như tiếng gọi của cá voi, của sinh vật biển, hay của một sự sống cổ xưa nào đó đang dụ cô tiến sâu hơn nữa.
Cuối cùng, cô nhìn thấy đáy biển – và nhìn thấy khu vườn ẩn sâu dưới đáy.
Ở đó có rong biển mềm mại, san hô rực rỡ, cả một khu rừng khổng lồ đang thở theo nhịp sóng. Đàn cá nhỏ tung tăng bơi lượn, những con sò và ốc nằm lặng trên cát trắng.
Những rạn san hô lớn nhấp nhô, bề mặt phát ra ánh sáng mờ mờ ngũ sắc, đan xen thành các khe rãnh sâu hút mắt – không nhìn thấy điểm cuối.
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người dùng biển làm tường chắn tinh thần.
Biển vừa mềm mại, lại vừa cuồng bạo và không thể đo lường.
Lâm Uyển thầm nghĩ, nếu không phải là cô, chắc chẳng dẫn đường nào dám liều lĩnh nhảy vào biển sâu như vậy.
Cô tiếp tục lặn xuống. Ánh sáng len vào từ mặt biển mỗi lúc một yếu, chỉ còn những sợi vàng mảnh như tơ lụa quấn quanh thân thể cô.
Nước biển xung quanh rất yên tĩnh, rất ôn hòa, không hề có dấu hiệu kháng cự hay phản ứng với sự xâm nhập của cô.
Tựa như nơi này chỉ là một đại dương bình thường.
Nhưng cô biết rõ – đây là thế giới tinh thần của Nghê Tễ. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể dấy lên sóng thần hoặc xoáy nước tàn bạo để xé nát kẻ xâm nhập.
Cô tiếp tục lặn sâu hơn nữa.
Tầng tầng lớp lớp vạt váy trôi lượn theo dòng nước phía sau cô, thân thể cô linh hoạt như thể vốn sinh ra từ đáy biển.
Lúc ấy, những chiếc xúc tu vô hình ẩn dưới lớp váy cũng bắt đầu vươn ra, vui vẻ tỏa về bốn phía.
Lâm Uyển thấy tâm trạng mình rất tốt. Dù đang làm một việc nguy hiểm, cô vẫn có cảm giác vui vẻ khó tả.
Đã rất lâu rồi cô không trải qua sự xao động cảm xúc này.
Giây phút ấy, cô nhớ đến câu mà Giang Dương Sóc hay nói: “Cô bị thiếu cảm xúc, chẳng giống một dẫn đường bình thường gì cả.”
Thực ra mấy năm nay cô đã cố gắng rất nhiều – cố để trở thành một người bình thường, cố sống như những gì người ta nghĩ một dẫn đường nên sống. Cố sống một cuộc đời “bình thường”.
Biển sâu tĩnh lặng đến đáng sợ, mà với cô lại thấy dễ chịu. Từ phía xa có những âm thanh mơ hồ vọng lại – như tiếng gọi của cá voi, của sinh vật biển, hay của một sự sống cổ xưa nào đó đang dụ cô tiến sâu hơn nữa.
Cuối cùng, cô nhìn thấy đáy biển – và nhìn thấy khu vườn ẩn sâu dưới đáy.
Ở đó có rong biển mềm mại, san hô rực rỡ, cả một khu rừng khổng lồ đang thở theo nhịp sóng. Đàn cá nhỏ tung tăng bơi lượn, những con sò và ốc nằm lặng trên cát trắng.
Những rạn san hô lớn nhấp nhô, bề mặt phát ra ánh sáng mờ mờ ngũ sắc, đan xen thành các khe rãnh sâu hút mắt – không nhìn thấy điểm cuối.
2
0
1 tuần trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
