TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Ngồi bên cạnh, La Y thản nhiên gác chân, liếc cô bằng ánh mắt coi thường:

“Việc vốn phải như vậy thôi, chỉ có mấy bà chị trong phòng hành chính như mấy người mới nhảy dựng cả lên.”

Viên chức họ Ngô rất ghét bị mất mặt trước La Y – người cùng cấp bậc. Cô ta nén lại lời định nói, hơi nhún vai, miễn cưỡng ngồi vững.

“Chuyện nhỏ thôi, cứ xem tiếp đi.” Cô tự trấn an mình.

“Biết đâu đây lại là một phương pháp đặc biệt. Dù sao thì mấy người vào được Bộ nghiên cứu đặc biệt đều kỳ lạ. Nơi đó không có ai quản lý nghiêm túc, toàn nuôi quái vật. Đúng là khó hiểu.”

Cô lén liếc sang La Y, thấy anh ta vẫn gác chân, bộ dạng thờ ơ không thèm giải thích.

Nhưng thực ra, trong lòng La Y đã hoàn toàn mơ hồ.

“Cô nhóc này đang chơi chiêu gì vậy?”

Anh ta không biết. Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm. Cô gái đó là người phe mình. Còn chuyện đám ngốc ở Phòng quân sự có làm được việc hay không, anh ta chẳng thèm để tâm.

Lâm Uyển siết cằm người đàn ông ấy, ép cả ly nước vào miệng anh ta.

Cô nhìn anh uống cạn giọt cuối cùng trong ly, đôi môi khô nứt khẽ mở ra, thở hổn hển hai hơi.

Sau khi được uống nước từ tay cô, Nghê Tễ hất mạnh đầu thoát khỏi sự khống chế, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô.

Mặt mũi anh dính đầy máu, tóc tai bết lại, lòa xòa che gần nửa mắt. Nhếch nhác đến không thể tả.

Thế nhưng trong khoảnh khắc anh nhấc mí mắt, ánh nhìn xuyên qua lớp mái ướt bẩn ấy lại hệt như năm đó, chàng trai đứng giữa trời tuyết.

Lạnh lùng, ngạo nghễ, cứng đầu, không khuất phục. Tựa như một lưỡi dao phản chiếu ánh tuyết sắc lạnh, ngời ngời khí chất chết chóc.

Lâm Uyển xoa xoa ngón tay, chùi đi vệt máu bám trên đầu ngón trắng nõn.

Rồi cô đưa tay ra, bao phủ lên mắt anh, lòng bàn tay áp thẳng vào trán.



Lâm Uyển phát hiện mình đang đứng giữa đại dương bao la. Nơi xa là màu lam trong vắt, nơi gần là sắc lục như ngọc bích.

Không chút do dự, cô lao thẳng xuống nước.

Những con sóng vỗ quanh người cô, ánh nắng xuyên qua mặt biển dát viền vàng lên từng làn sóng.

Khi lặn vào lòng biển, cô như rơi vào một khối ngọc thạch khổng lồ, thuần khiết, đẹp đến mơ hồ. Một vẻ đẹp vừa mê hoặc vừa khiến người ta sợ hãi.

Thì ra đây là tường chắn tinh thần của Nghê Tễ. Thế giới tinh thần của anh lại là một đại dương mênh mông.

Mỗi lính gác đều có một bức tranh tinh thần của riêng mình – nơi phản chiếu nội tâm và cảm xúc sâu thẳm, cất giấu những ký ức không bao giờ muốn người khác chạm tới. Tường chắn tinh thần chính là bức tường bảo vệ nơi linh hồn riêng tư đó.

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.