0 chữ
Chương 44
Chương 44: Thái Tử Có Ý Với Nàng
Hoàng hậu vừa nghĩ đến khuôn mặt đắc ý của Lệ phi thì trong lòng đã bốc lên một ngọn lửa giận dữ.
Thái Châu nghiêm giọng nói: "Nô tỳ nhất định sẽ điều tra kỹ việc này, nhất định sẽ lôi kẻ đứng sau ra ánh sáng!"
Hoàng hậu khẽ gật đầu, Thái Châu lại hỏi: "Nương nương, tại sao Hoàng thượng lại để Tần vương phi vào Quốc Tử Giám? Chuyện này thật không hợp quy củ!"
Đôi mắt hoàng hậu lạnh lẽo: "Việc này là Hoàng thượng đang muốn răn đe bổn cung."
Lúc đầu, bà cũng không hiểu tại sao Thành Minh Đế lại cho Đường Diệu Tâm vào Quốc Tử Giám, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì bà đã rõ.
Bởi vì không muốn Thái tử cưới Đường Giang Tiên, bà đã sắp xếp để Ninh Cố Châu thành thân với người nhà Hầu phủ.
Ý của bà là muốn Ninh Cố Châu lấy Đường Giang Tiên để cắt đứt hậu họa, nhưng không ngờ Hầu phủ lại to gan đến mức để Đường Diệu Tâm đi gả thay.
Đường Diệu Tâm cũng là đích nữ của Hầu phủ, việc nàng gả cho Ninh Cố Châu không hẳn là kháng chỉ.
Hoàng hậu tuy rất bất mãn với Vạn Hộ Hầu.phủ và Đường Giang Tiên, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà xử tội họ.
Lễ bộ tổ chức đại hôn của Ninh Cố Châu và Đường Diệu Tâm làm rất qua loa. Chuyện của Ngọc công công và Chu ma ma có lẽ cũng đã đến tai Thành Minh Đế.
Dù Thành Minh Đế có không thích Ninh Cố Châu đến đâu, thì Ninh Cố Châu vẫn là hoàng tử. Cách sắp xếp của hoàng hậu cũng đã khiến Thành Minh Đế không hài lòng.
Lại thêm chuyện mười vị ma ma dạy quy củ cho Đường Diệu Tâm ngã xuống hố phân, việc này thực sự làm mất mặt hoàng thất.
Thành Minh Đế nhân cơ hội này đã tước đi một nửa quyền quản lý hậu cung của hoàng hậu, còn hạ thánh chỉ cho phép Đường Diệu Tâm vào Quốc Tử Giám học, để Ninh Cố Châu được nở mày nở mặt, đồng thời răn đe hoàng hậu.
Hoàng hậu trong lòng rất không vui, nhưng vào lúc này cũng không dám chọc giận Thành Minh Đế thêm nữa.
Dẫu sao thì việc Đường Diệu Tâm vào Quốc Tử Giám học cũng chẳng nói lên được điều gì.
Sau khi rời cung, Đường Diệu Tâm liền đến thư quán Như Ý. Vừa vào bên trong, nàng đi thẳng lên một gian phòng ở tầng hai.
Sau khi vào phòng, không biết nàng đã ấn vào đâu, mà trên tường ở góc trong cùng có một giá sách đã hiện ra, để lộ một lối đi đủ cho một người đi vào.
Nàng bước vào, đóng cửa lại, mở ngăn kéo bên trong, trong đó đặt một số tư liệu.
Xem xong, nàng liền đem tư liệu đốt sạch, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư.
Khi đang suy nghĩ, nàng nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của tiểu nhị: "Vị khách quan này, thật xin lỗi, gian phòng này hôm nay đã được bao trọn rồi."
"Ngươi thật to gan, dám cản đường chủ tử nhà ta! Chủ tử nhà ta vừa mắt gian phòng này là phúc của các ngươi. Mau bảo người ở bên trong cút ra ngoài!"
Đường Diệu Tâm nhanh chóng bước ra ngoài, bấm vào cơ quan, lối đi liền bị thay thế bởi một giá sách.
Nàng vừa lấy một cuốn sách ra để giả bộ đọc thì cửa phòng đã bị đạp mở, một công tử mặc y phục hoa gấm xuất hiện ở trước cửa.
Công tử mặc y phục hoa gấm nhìn thấy Đường Diệu Tâm thì sửng sốt, sau đó trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Quả thực ở kinh thành, người có nhan sắc tuyệt mỹ như Đường Diệu Tâm không có nhiều.
Tiểu nhị định ngăn cản, nhưng Đường Diệu Tâm nhẹ nhàng vẫy tay, tiểu nhị lập tức lui ra ngoài.
Đường Diệu Tâm mỉm cười với công tử mặc y phục hoa gấm: "Nếu công tử đã thích gian phòng này, vậy thì ta nhường lại cho ngươi."
Công tử y phục hoa gấm chính là Thái tử đương triều Ninh Trí Viễn, khóe môi hắn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tự cho là phong lưu lịch thiệp: "Hôm nay là ta thất lễ, quấy rầy cô nương rồi."
Đường Diệu Tâm không biết hắn là ai. Việc của nàng đã xong, nàng chỉ muốn sớm rời khỏi đây, vì vẫn còn phải về vương phủ giải độc cho Ninh Cố Châu.
Dù ánh mắt của hắn khiến người ta cảm thấy rất ghê tởm, nàng cũng quyết định không để ý.
Khi nàng định rời đi thì lại bị Ninh Trí Viễn cản lại: "Gặp nhau là duyên, chi bằng để ta mời cô nương một tách trà, để cô nương trấn tĩnh lại?"
Nhìn dáng vẻ của hắn, Đường Diệu Tâm đã hiểu đây là một kẻ háo sắc, rõ ràng là đang bị nhan sắc của nàng mê hoặc.
Nàng vẫn từ chối: "Công tử không làm ta hoảng sợ, nên cũng không cần phải trấn an ta."
"Mong công tử nhường đường, ta phải về nhà rồi."
Ninh Trí Viễn vốn là một kẻ háo sắc, gần đây lại liên tiếp gặp phải những chuyện không thuận lợi, trong lòng tích tụ một ngọn lửa không biết xả vào đâu.
Lần này gặp được Đường Diệu Tâm, ngọn lửa trong lòng hắn lập tức biến thành tà niệm.
Lúc này, hắn đương nhiên không chịu để Đường Diệu Tâm rời đi, hắn giơ tay chặn nàng lại và nói: "Cô nương muốn về nhà, cũng không cần phải gấp gáp như vậy."
"Chi bằng cô nương uống với ta một tách trà, uống xong ta sẽ đưa cô nương về."
Phía sau hắn là mấy thị vệ thân hình cao lớn, chỉ cần nhìn cũng biết bọn họ có võ công cao cường.
Các thị vệ chặn kín cửa, rõ ràng không định để nàng đi.
Đường Diệu Tâm hơi nhướng mày. Hôm nay nàng không muốn gây chuyện nên đã cho kẻ này hai cơ hội để rút lui rồi.
Nhưng hắn vẫn không buông tha, tiếp tục có ý đồ với nàng, chuyện này không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng: "Vậy sao, thế thì đành làm phiền công tử vậy."
Nói xong, nàng ung dung quay lại bàn, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên. Những bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng của nàng, cùng với vòng eo mảnh mai ẩn hiện, tạo nên một cảnh sắc tuyệt mỹ.
Ninh Trí Viễn chưa bao giờ thấy một mỹ nhân nào vừa thông minh, vừa kiều diễm như vậy. Nhìn thấy nàng, lòng hắn đã ngứa ngáy không chịu nổi.
Ban đầu hắn đến thư phòng chỉ để tìm sự yên tĩnh, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc như Đường Diệu Tâm, hắn cảm thấy ông trời đã ưu ái hắn.
Có một nữ tử xinh đẹp thế này để giải tỏa, còn tốt hơn bất cứ điều gì.
Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, lập tức có một thị vệ đi lấy bộ trà cụ và nước sôi đến.
Ninh Trí Viễn ngồi xuống đối diện Đường Diệu Tâm, cười nói: "Hôm nay đa tạ cô nương đã nhường lại căn phòng này cho ta."
"Cô nương xinh đẹp, thông minh thế này khiến ta không khỏi sinh lòng ái mộ. Dám hỏi quý danh của cô nương là gì?"
Với thân phận của hắn, muốn có được bất kỳ nữ nhân nào cũng dễ như trở bàn tay.
Ngay cả Đường Giang Tiên, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của hắn và có qua lại với hắn.
Đường Diệu Tâm mỉm cười: "Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không cần phải biết tên nhau đâu."
“Cần chứ, cần chứ!" Ninh Trí Viễn đưa tay định nắm lấy tay nàng đặt trên bàn: "Không giấu gì cô nương, ngay từ lần đầu gặp, ta đã biết cô nương chính là người bạn đời mà ta luôn tìm kiếm."
"Nhà ta cũng có chút của cải, cô nương chỉ cần gả cho ta, nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết."
"Ta hứa với cô nương, chỉ cần cô nương nói ra tên mình, ta sẽ lập tức đến nhà cô nương cầu thân."
Đường Diệu Tâm rút tay lại, nàng đã sống qua hai kiếp, gặp không ít kẻ tồi tệ, nhưng loại người vừa gặp đã buông lời ong bướm như hắn thì đúng là lần đầu tiên.
Loại nam nhân như thế này khiến nàng thấy rất ngứa tay, ngứa đến mức muốn biến hắn thành tiêu bản.
Khuôn mặt nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng, duyên dáng: "Ta họ Nghê, tên Dã Dã."
"Nghê Dã Dã? Cái tên hay quá!" Ninh Trí Viễn cười, nói: "Ta thích nhất là những nữ nhân hoang dã."
Đường Diệu Tâm cảm thấy nam nhân này đúng là một tên cυồиɠ ɖâʍ. Đến cả lời mắng "ông nội của ngươi" mà cũng không nghe ra được.
Khi nàng vừa định ra tay thì thị vệ của hắn mang trà và nước sôi vào.
Ninh Trí Viễn trưng vẻ đắc ý trước mặt nàng: "Đây là trà Minh Tiền Long Tỉnh, một gam một lượng vàng, quả thực rất hợp với cô nương."
Đường Diệu Tâm thả lỏng tay đang nắm thành quyền, cầm chén trà lên ngửi thử.
Vừa ngửi, nàng liền nhận ra một mùi hương quen thuộc. Trong trà này có thứ gì đó giống hệt loại mê dược mà trước đây Đường Giang Tiên đã sai người cho vào đồ uống của nàng.
Loại độc này không màu không vị, hầu như không ai có thể phát hiện ra.
Có thể nói là độc nhất trong các loại độc!
Thái Châu nghiêm giọng nói: "Nô tỳ nhất định sẽ điều tra kỹ việc này, nhất định sẽ lôi kẻ đứng sau ra ánh sáng!"
Hoàng hậu khẽ gật đầu, Thái Châu lại hỏi: "Nương nương, tại sao Hoàng thượng lại để Tần vương phi vào Quốc Tử Giám? Chuyện này thật không hợp quy củ!"
Đôi mắt hoàng hậu lạnh lẽo: "Việc này là Hoàng thượng đang muốn răn đe bổn cung."
Lúc đầu, bà cũng không hiểu tại sao Thành Minh Đế lại cho Đường Diệu Tâm vào Quốc Tử Giám, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì bà đã rõ.
Bởi vì không muốn Thái tử cưới Đường Giang Tiên, bà đã sắp xếp để Ninh Cố Châu thành thân với người nhà Hầu phủ.
Ý của bà là muốn Ninh Cố Châu lấy Đường Giang Tiên để cắt đứt hậu họa, nhưng không ngờ Hầu phủ lại to gan đến mức để Đường Diệu Tâm đi gả thay.
Hoàng hậu tuy rất bất mãn với Vạn Hộ Hầu.phủ và Đường Giang Tiên, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà xử tội họ.
Lễ bộ tổ chức đại hôn của Ninh Cố Châu và Đường Diệu Tâm làm rất qua loa. Chuyện của Ngọc công công và Chu ma ma có lẽ cũng đã đến tai Thành Minh Đế.
Dù Thành Minh Đế có không thích Ninh Cố Châu đến đâu, thì Ninh Cố Châu vẫn là hoàng tử. Cách sắp xếp của hoàng hậu cũng đã khiến Thành Minh Đế không hài lòng.
Lại thêm chuyện mười vị ma ma dạy quy củ cho Đường Diệu Tâm ngã xuống hố phân, việc này thực sự làm mất mặt hoàng thất.
Thành Minh Đế nhân cơ hội này đã tước đi một nửa quyền quản lý hậu cung của hoàng hậu, còn hạ thánh chỉ cho phép Đường Diệu Tâm vào Quốc Tử Giám học, để Ninh Cố Châu được nở mày nở mặt, đồng thời răn đe hoàng hậu.
Dẫu sao thì việc Đường Diệu Tâm vào Quốc Tử Giám học cũng chẳng nói lên được điều gì.
Sau khi rời cung, Đường Diệu Tâm liền đến thư quán Như Ý. Vừa vào bên trong, nàng đi thẳng lên một gian phòng ở tầng hai.
Sau khi vào phòng, không biết nàng đã ấn vào đâu, mà trên tường ở góc trong cùng có một giá sách đã hiện ra, để lộ một lối đi đủ cho một người đi vào.
Nàng bước vào, đóng cửa lại, mở ngăn kéo bên trong, trong đó đặt một số tư liệu.
Xem xong, nàng liền đem tư liệu đốt sạch, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư.
Khi đang suy nghĩ, nàng nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói của tiểu nhị: "Vị khách quan này, thật xin lỗi, gian phòng này hôm nay đã được bao trọn rồi."
"Ngươi thật to gan, dám cản đường chủ tử nhà ta! Chủ tử nhà ta vừa mắt gian phòng này là phúc của các ngươi. Mau bảo người ở bên trong cút ra ngoài!"
Nàng vừa lấy một cuốn sách ra để giả bộ đọc thì cửa phòng đã bị đạp mở, một công tử mặc y phục hoa gấm xuất hiện ở trước cửa.
Công tử mặc y phục hoa gấm nhìn thấy Đường Diệu Tâm thì sửng sốt, sau đó trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc. Quả thực ở kinh thành, người có nhan sắc tuyệt mỹ như Đường Diệu Tâm không có nhiều.
Tiểu nhị định ngăn cản, nhưng Đường Diệu Tâm nhẹ nhàng vẫy tay, tiểu nhị lập tức lui ra ngoài.
Đường Diệu Tâm mỉm cười với công tử mặc y phục hoa gấm: "Nếu công tử đã thích gian phòng này, vậy thì ta nhường lại cho ngươi."
Công tử y phục hoa gấm chính là Thái tử đương triều Ninh Trí Viễn, khóe môi hắn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tự cho là phong lưu lịch thiệp: "Hôm nay là ta thất lễ, quấy rầy cô nương rồi."
Đường Diệu Tâm không biết hắn là ai. Việc của nàng đã xong, nàng chỉ muốn sớm rời khỏi đây, vì vẫn còn phải về vương phủ giải độc cho Ninh Cố Châu.
Dù ánh mắt của hắn khiến người ta cảm thấy rất ghê tởm, nàng cũng quyết định không để ý.
Khi nàng định rời đi thì lại bị Ninh Trí Viễn cản lại: "Gặp nhau là duyên, chi bằng để ta mời cô nương một tách trà, để cô nương trấn tĩnh lại?"
Nhìn dáng vẻ của hắn, Đường Diệu Tâm đã hiểu đây là một kẻ háo sắc, rõ ràng là đang bị nhan sắc của nàng mê hoặc.
Nàng vẫn từ chối: "Công tử không làm ta hoảng sợ, nên cũng không cần phải trấn an ta."
"Mong công tử nhường đường, ta phải về nhà rồi."
Ninh Trí Viễn vốn là một kẻ háo sắc, gần đây lại liên tiếp gặp phải những chuyện không thuận lợi, trong lòng tích tụ một ngọn lửa không biết xả vào đâu.
Lần này gặp được Đường Diệu Tâm, ngọn lửa trong lòng hắn lập tức biến thành tà niệm.
Lúc này, hắn đương nhiên không chịu để Đường Diệu Tâm rời đi, hắn giơ tay chặn nàng lại và nói: "Cô nương muốn về nhà, cũng không cần phải gấp gáp như vậy."
"Chi bằng cô nương uống với ta một tách trà, uống xong ta sẽ đưa cô nương về."
Phía sau hắn là mấy thị vệ thân hình cao lớn, chỉ cần nhìn cũng biết bọn họ có võ công cao cường.
Các thị vệ chặn kín cửa, rõ ràng không định để nàng đi.
Đường Diệu Tâm hơi nhướng mày. Hôm nay nàng không muốn gây chuyện nên đã cho kẻ này hai cơ hội để rút lui rồi.
Nhưng hắn vẫn không buông tha, tiếp tục có ý đồ với nàng, chuyện này không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng: "Vậy sao, thế thì đành làm phiền công tử vậy."
Nói xong, nàng ung dung quay lại bàn, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên. Những bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng của nàng, cùng với vòng eo mảnh mai ẩn hiện, tạo nên một cảnh sắc tuyệt mỹ.
Ninh Trí Viễn chưa bao giờ thấy một mỹ nhân nào vừa thông minh, vừa kiều diễm như vậy. Nhìn thấy nàng, lòng hắn đã ngứa ngáy không chịu nổi.
Ban đầu hắn đến thư phòng chỉ để tìm sự yên tĩnh, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt sắc như Đường Diệu Tâm, hắn cảm thấy ông trời đã ưu ái hắn.
Có một nữ tử xinh đẹp thế này để giải tỏa, còn tốt hơn bất cứ điều gì.
Hắn nhẹ nhàng vẫy tay, lập tức có một thị vệ đi lấy bộ trà cụ và nước sôi đến.
Ninh Trí Viễn ngồi xuống đối diện Đường Diệu Tâm, cười nói: "Hôm nay đa tạ cô nương đã nhường lại căn phòng này cho ta."
"Cô nương xinh đẹp, thông minh thế này khiến ta không khỏi sinh lòng ái mộ. Dám hỏi quý danh của cô nương là gì?"
Với thân phận của hắn, muốn có được bất kỳ nữ nhân nào cũng dễ như trở bàn tay.
Ngay cả Đường Giang Tiên, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của hắn và có qua lại với hắn.
Đường Diệu Tâm mỉm cười: "Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không cần phải biết tên nhau đâu."
“Cần chứ, cần chứ!" Ninh Trí Viễn đưa tay định nắm lấy tay nàng đặt trên bàn: "Không giấu gì cô nương, ngay từ lần đầu gặp, ta đã biết cô nương chính là người bạn đời mà ta luôn tìm kiếm."
"Nhà ta cũng có chút của cải, cô nương chỉ cần gả cho ta, nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết."
"Ta hứa với cô nương, chỉ cần cô nương nói ra tên mình, ta sẽ lập tức đến nhà cô nương cầu thân."
Đường Diệu Tâm rút tay lại, nàng đã sống qua hai kiếp, gặp không ít kẻ tồi tệ, nhưng loại người vừa gặp đã buông lời ong bướm như hắn thì đúng là lần đầu tiên.
Loại nam nhân như thế này khiến nàng thấy rất ngứa tay, ngứa đến mức muốn biến hắn thành tiêu bản.
Khuôn mặt nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng, duyên dáng: "Ta họ Nghê, tên Dã Dã."
"Nghê Dã Dã? Cái tên hay quá!" Ninh Trí Viễn cười, nói: "Ta thích nhất là những nữ nhân hoang dã."
Đường Diệu Tâm cảm thấy nam nhân này đúng là một tên cυồиɠ ɖâʍ. Đến cả lời mắng "ông nội của ngươi" mà cũng không nghe ra được.
Khi nàng vừa định ra tay thì thị vệ của hắn mang trà và nước sôi vào.
Ninh Trí Viễn trưng vẻ đắc ý trước mặt nàng: "Đây là trà Minh Tiền Long Tỉnh, một gam một lượng vàng, quả thực rất hợp với cô nương."
Đường Diệu Tâm thả lỏng tay đang nắm thành quyền, cầm chén trà lên ngửi thử.
Vừa ngửi, nàng liền nhận ra một mùi hương quen thuộc. Trong trà này có thứ gì đó giống hệt loại mê dược mà trước đây Đường Giang Tiên đã sai người cho vào đồ uống của nàng.
Loại độc này không màu không vị, hầu như không ai có thể phát hiện ra.
Có thể nói là độc nhất trong các loại độc!
1
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
