TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45: Trò Chơi Va Chạm Của Người Trưởng Thành

Đường Diệu Tâm là người có y thuật đệ nhất thiên hạ, nàng đã từng trúng loại độc này thì chỉ cần ngửi một cái là có thể nhận ra ngay.

Nàng nhướng mày nhìn về phía Ninh Trí Viễn: "Công tử có quen biết tiểu thư Đường Giang Tiên của Vạn Hộ Hầu phủ không?"

Ninh Trí Viễn nghe nàng bất ngờ nhắc đến Đường Giang Tiên thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hắn mỉm cười: "Đường Giang Tiên dù được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, nhưng dung mạo của cô ấy làm sao có thể sánh được với vẻ đẹp linh động, thanh tú của cô nương."

"Nếu cô nương tham gia cuộc thi thì danh hiệu đệ nhất mỹ nhân chắc chắn sẽ thuộc về cô nương."

Đôi mắt đào hoa của Đường Diệu Tâm cong lên thành một vòng xinh đẹp, nàng coi như hắn ngầm thừa nhận là có quen biết Đường Giang Tiên.

Nàng trước đây đã nghĩ đến việc Đường Giang Tiên có được loại độc này từ đâu, hiện giờ xem ra rõ ràng là có liên quan đến tên tra nam đáng ghét trước mắt.

Loại người tự tìm đến cửa để nàng xử lý, nếu như nàng từ chối thì quả là không hợp lý chút nào!

Nàng chớp mắt với Ninh Trí Viễn: "Công tử thật có mắt nhìn, ta cũng cảm thấy mình đẹp hơn Đường Giang Tiên nhiều!"

Nàng vốn sở hữu đôi mắt đào hoa rất đẹp, khi chớp mắt tựa như có thể mê hoặc lòng người.

Ninh Trí Viễn cảm thấy trong lòng bứt rứt, hắn lại đưa tay muốn nắm tay Đường Diệu Tâm, lần này nàng không tránh đi.

Hắn nhìn nàng với ánh mắt đầy thèm muốn: "Ta vô cùng ái mộ cô nương..."

Đường Diệu Tâm đặt một ngón tay lên môi hắn: "Công tử lúc này có phải muốn cùng ta chơi một trò chơi, trò chơi va chạm của người trưởng thành không?"

Ninh Trí Viễn nghĩ một lúc liền hiểu ý của nàng, lập tức điên cuồng gật đầu.

Đường Diệu Tâm cười dịu dàng với hắn: "Vậy được, bây giờ ta sẽ thoả mãn ngươi!"

Trong lòng Ninh Trí Viễn càng thêm ngứa ngáy, nam nữ chủ động, tất cả đều là nàng tình ta nguyện.

Hôm nay hắn chỉ vì thấy nàng xinh đẹp, muốn ngủ với nàng, cũng không có ý định chịu trách nhiệm, vì vậy không định tiết lộ thân phận.

Trước đó hắn còn lo nàng sẽ cự tuyệt, thật không ngờ nàng lại thức thời như vậy!

Hắn cảm thấy sức hút của mình thật lớn, không cần phải tiết lộ thân phận mà vẫn có thể khiến một mỹ nhân như nàng đồng ý cùng hắn phong lưu một lần.

Hắn vươn tay định ôm nàng, nhưng chưa kịp ôm thì đã bị nàng dùng một chiêu ném qua vai quăng mạnh xuống đất.

Hắn bị quăng đến choáng váng, chưa kịp hồi lại thì nàng đã kéo hắn lên rồi lại ném xuống đất.

Các thị vệ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng thì khẽ cười và trao đổi ánh mắt với nhau.

Thái tử điện hạ quả thật là ngày càng uy mãnh, nhìn xem trong phòng kịch liệt thế nào!

Đường Diệu Tâm tuyệt đối không bao giờ nương tay với loại người như vậy, nàng đánh hắn bằng các chiêu thức như ném vai, ném tám đoạn, đấm móc trái, đấm móc phải, khiến Ninh Trí Viễn không thể phản kháng.

Nàng áp hắn vào tường, bóp chặt cổ hắn và hỏi: "Thế nào? Trò chơi va chạm của người trưởng thành có vui không?"

"A, ngươi nói chơi vẫn chưa đã sao? Vậy chúng ta chơi lại lần nữa đi!"

Ninh Trí Viễn chưa bao giờ bị đối xử như thế này, cả người như sắp điên lên.

Hắn muốn gọi thị vệ vào, nhưng lại phát hiện thủ đoạn ra tay đánh người của nàng rất kỳ lạ, khiến hắn đau đến mức không thể thốt ra một lời nào.

Sau khi Đường Diệu Tâm lại tiếp tục đánh hắn một hồi, nàng cười và hỏi: "Còn muốn chơi nữa không?"

Ninh Trí Viễn điên cuồng lắc đầu.

Đường Diệu Tâm thổi thổi vào nắm tay mình, lười biếng nhìn hắn: "Loại người tệ hại như ngươi, đánh ngươi chỉ làm bẩn tay của ta, phí sức lực của ta."

"Hôm nay ngươi gặp phải ta, xem như ngươi may mắn, ta đến thay trời hành đạo."

Nàng đá hắn một cái khiến hắn ngã xuống đất, một miếng ngọc bội từ trong ngực hắn lăn ra. Nàng nhặt lên và nhìn, đó ra là một miếng ngọc bội tứ trảo long, chất ngọc rất tốt.

Trong hoàng tộc hiện nay, Hoàng đế có ngọc bội ngũ trảo long, Thái tử có ngọc bội tứ trảo long, và các thân vương có ngọc bội tam trảo long.

Đường Diệu Tâm hơi bất ngờ, tên cặn bã này lại là Thái tử?

Nàng khẽ nhếch môi, chẳng lẽ vận may của nàng lại tốt đến thế?

Dù nàng cảm thấy tên này rất đáng chết, nhưng thực sự gϊếŧ hắn thì e rằng sẽ gây ra rắc rối lớn.

Nàng nhớ lại việc Đường Giang Tiên ngày đêm tìm cách để được gả cho Thái tử, còn Vạn Hộ Hầu phủ thì dốc sức tìm cách bám lấy Thái tử.

Trước đây, nàng tưởng rằng Thái tử là một người rất lợi hại, Đường Giang Tiên cũng có một vị trí quan trọng trong lòng Thái tử, nhưng bây giờ nhìn lại thì…

Hừ!

Nhân lúc nàng đang ngẩn người, Ninh Trí Viễn lấy lại hơi và hét lớn: "Người đâu, bắt lấy tiện nhân này cho ta!"

Những thị vệ ngoài cửa lập tức lao vào, nhưng cửa bị đã khóa trái nên bọn họ cần chút thời gian để mở ra.

Đường Diệu Tâm cảm thấy hơi tiếc vì không thể gϊếŧ hắn, liền cầm lấy bình trà trên bàn, bóp miệng Ninh Trí Viễn rồi trực tiếp đổ nửa bình trà vào miệng hắn.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, cả gương mặt khó tin nhìn nàng: "Cô là ai? Thật to gan! Dám động vào bổn cung!"

Việc hắn tự xưng là "bổn cung" càng chứng minh suy đoán của Đường Diệu Tâm là đúng, nàng nhướng mày cười: "Ta không chỉ dám động vào ngươi, mà còn dám làm ngươi mất hết danh dự, không tin thì cứ thử xem!"

Vào lúc này, các thị vệ đã xông vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ hãi lùi lại và đồng loạt lao về phía Đường Diệu Tâm.

Khi Đường Diệu Tâm giơ tay lên thì các thị vệ muốn nín thở cũng đã không kịp nữa, bọn họ đều ngã hết xuống đất.

Nàng cầm tách trà và đút cho mỗi thị vệ một ngụm trà.

Nàng liếc nhìn Ninh Trí Viễn vẫn còn ngơ ngác, khẽ mỉm cười: "Công tử, ngươi không phải rất thích thứ này sao? Ta sẽ thành toàn cho ngươi."

"Có tổng cộng sáu thị vệ ở đây, sau khi bọn họ uống hết thuốc mà ngươi đã kỳ công chuẩn bị cho ta, không cần ta phải nói thì ngươi cũng biết sẽ thế nào rồi."

"Chúc các ngươi chơi vui vẻ!"

Nàng nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài, còn ân cần đóng cửa lại cho bọn họ.

Lúc này, thuốc đã bắt đầu phát tác, toàn thân Ninh Trí Viễn mềm nhũn, mặt đỏ ửng, hắn dùng chút lý trí cuối cùng mà gào lên: "Đừng mà!"

Chưa kịp dứt lời, một thị vệ đã lao vào hắn, động tác thô bạo và cuồng dã.

Đường Diệu Tâm đứng ngoài nghe tiếng động bên trong thì mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, rồi bước ra ngoài.

Khi nàng trở lại vương phủ, Ninh Cố Châu đã tỉnh dậy, thấy nàng về thì có chút ngạc nhiên: "Nhanh vậy mà đã học xong hết quy tắc lễ nghi rồi sao?"

Đường Diệu Tâm lắc đầu: "Đương nhiên là chưa, vài ma ma được hoàng hậu phái tới dạy ta đã gặp phải một chút sự cố, lớp học của ta hoàn toàn bị huỷ bỏ rồi."

Ninh Cố Châu: "……"

Hắn nghi ngờ rằng "sự cố" mà nàng nói chính là do nàng gây ra.

Ánh mắt của hắn trở nên thâm sâu hơn, Đường Diệu Tâm cũng không hề giấu giếm, nàng kể sơ qua những chuyện đã xảy ra trong cung, đồng thời nhắc đến việc Thành Minh Đế muốn nàng đến Quốc Tử Giám học tập.

Nghe xong, Ninh Cố Châu trầm mặc: "......"

Quả nhiên, chỉ cần nàng ở đâu, thì nơi đó đừng mong yên ổn!

Hắn lạnh lùng nói: "Vậy nếu phụ hoàng đã bảo cô đến Quốc Tử Giám học, vậy thì ban ngày đi học, buổi tối về giúp ta giải độc."

Đường Diệu Tâm gật đầu: "Vương gia nói đúng, nhưng ta còn có một chuyện muốn nói với ngài, ngài tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần."

Trong lòng Ninh Cố Châu nảy sinh một cảm giác không lành, đôi mắt phượng của hắn lạnh lẽo: "Cô lại gây ra chuyện gì rồi?"

Đường Diệu Tâm trả lời: "Cái này không thể gọi là gây chuyện, ta chỉ muốn đến thư quán mua một cuốn y thư, ai mà ngờ vận khí của ta lại xui xẻo khiến ta gặp được Thái tử."

Ninh Cố Châu nhíu mày: "Cô đã ra tay với Thái tử?"

4

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.