0 chữ
Chương 43
Chương 43: Ta Là Đỉnh Nhất
Đường Diệu Tâm nói đến đây vừa uỷ khuất vừa nghiêm nghị, hành lễ trước mặt Thành Minh Đế và hoàng hậu: "Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người nhất định phải làm chủ cho con! Con không hề làm hại ai cả!"
Sau khi nàng nói vậy, mọi người có mặt đều bắt đầu có nhiều suy nghĩ.
Các phi tần tức giận nhưng cũng không dám nói ra những việc mà hoàng hậu đã làm trong cung nhiều năm qua.
Trước kia hoàng cung vốn có thế cân bằng, nhưng Đường Diệu Tâm vừa xuất hiện thì đã trở thành biến số lớn nhất, rất có thể có người muốn lợi dụng cơ hội này gây chuyện.
Hoàng hậu cũng nghĩ đến điều này, trong lòng đã chào hỏi tổ tiên tám đời của các phi tần một lượt.
Bà nhẹ nhàng nói với Thành Minh Đế: "Là do thần thϊếp thất trách, xin hoàng thượng trách phạt."
Sắc mặt của Thành Minh Đế cũng không tốt, lạnh giọng ra lệnh: "Phái thái y đến xem thử."
Khi hoàng hậu nghe vậy, bà biết rằng Thành Minh Đế muốn điều tra rõ ràng sự việc, bà cũng muốn biết ai đã làm ra chuyện này.
Thái y đã chờ chỉ ở bên ngoài rất lâu, nghe được lệnh liện vội vàng đi vào, cẩn thận kiểm tra các ma ma.
Để chứng minh sự trong sạch của mình, Đường Diệu Tâm đã chủ động yêu cầu kiểm tra vật tuỳ thân của nàng và mọi thứ mà nàng mang vào cung.
Cuối cùng, các cung nhân trong cung phát hiện ra rằng mọi đồ vật của Đường Diệu Tâm đều không có vấn đề, nhưng cả mười ma ma đều trúng một loại thuốc xổ rất mạnh.
Loại thuốc xổ đó phải mất tới năm tiếng mới có tác dụng, hơn nữa lúc đó Đường Diệu Tâm vẫn đang ngủ trong phòng, căn bản không có khả năng hạ độc.
Kết quả cuối cùng: Việc mười ma ma bị đầu độc không liên quan gì đến Đường Diệu Tâm!
Kết quả này khiến hoàng hậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Nếu như các ma ma bị Đường Diệu Tâm làm hại, vậy Đường Diệu Tâm thật thâm sâu khó lường, khác nào đưa cho Ninh Cố Châu một trợ thủ đắc lực.
Nếu không phải nàng thì chỉ có thể là những nữ nhân phiền phức trong cung mà thôi.
Những nữ nhân trong hậu cung đều là đối thủ lâu năm của hoàng hậu, bà không sợ bọn họ làm phản!
Các phi tần trong cung đều thắc mắc không biết hôm nay ai là người đứng sau chuyện này? Việc này được thực hiện quá hoàn hảo rồi!
Hoàng hậu ra lệnh cho Thái Châu phải điều tra kỹ lưỡng sự việc, không tha cho bất cứ người nào có liên quan.
Thành Minh Đế ghét nhất là những tranh đấu của các phi tần trong cung, lạnh lùng nói với hoàng hậu: "Hoàng hậu cần phải dành nhiều thời gian và công sức hơn để quản lý hậu cung."
Hoàng hậu vội vàng bồi tội, Thành Minh Đế nhìn Đường Diệu Tâm đứng bên cạnh hỏi: "Còn muốn học lễ nghi với quy củ không?"
Đường Diệu Tâm vốn không muốn học, nhưng Thành Minh Đế đã hỏi nên nàng không thể nói là không muốn học, đành khẽ gật đầu.
Thành Minh Đế hỏi: "Con đã từng đọc qua sách chưa?"
Đường Diệu Tâm đáp: "Trước kia có đi theo tú tài trong thôn học được một ít, có thể nhận được chữ."
Thành Minh Đế liếc mắt nhìn nàng, nói: "Học quy củ không nhất thiết phải do ma ma trong cung dạy, Quốc Tử Giám cũng có thể dạy được."
"Nếu con đã muốn học, vậy thì đến Quốc Tử Giám học đi."
Khi những lời này được nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Quốc Tử Giám của Đại Yến là một nơi rất đặc biệt, có hệ thống quản lý riêng, ngay cả hoàng thất cũng không thể can thiệp vào những gì diễn ra bên trong.
Nếu Đường Diệu Tâm đến Quốc Tử Giám học lễ nghi thì có nghĩa là hoàng hậu sẽ không thể xuống tay với nàng.
Hoàng hậu cũng có chút kinh ngạc: "Hoàng thượng, việc này có không ổn lắm không?"
Quốc Tử Giám có cho nữ học, nhưng chỉ có những quý nữ trẻ tuổi mới theo học ở đó.
Những quý nữ kia sau khi thành thân thường sẽ bỏ học. Loại người được gả đi rồi như Đường Diệu Tâm còn đến Quốc Tử Giám học là trường hợp đầu tiên từ khi lập quốc đến nay.
Thành Minh Đế nhìn hoàng hậu, hỏi: "Hoàng hậu, đây là đang chất vấn trẫm sao?"
Ông là hoàng đế của một nước, trên người có quyền lực to lớn, hoàng hậu nghe xong thầm kinh hãi.
Bà vội giải thích: "Thần thϊếp không dám, thần thϊếp chỉ nghĩ nếu Tần vương phi muốn học quy tắc lễ nghi thì thần thϊếp chọn một vài ma ma đáng tin cậy đến dạy là được, không cần phải đến Quốc Tử Gíam."
Thành Minh Đế hỏi bà ta: "Hoàng hậu muốn chọn người như những ma ma này sao?"
Hoàng hậu trong lòng cả kinh, đứng dậy quỳ xuống trước mặt Thành Minh Đế: "Thần thϊếp thất trách, xin hoàng thượng trách phạt!"
Thành Minh Đế đứng dậy nói: "Thân là chủ nhân của lục cung, nếu ngay cả việc trong cung mà hoàng hậu cũng không quản được, trẫm sẽ để Lệ phi giúp nàng quản lý!"
Lời hoàng đế nói là miệng vàng lời ngọc, hoàng hậu biết ông rất không vui vì chuyện hôm nay, cho nên không dám nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Thần thϊếp tuân chỉ!"
Lệ phi chỉ là đến xem náo nhiệt, thấy tự nhiên lại chuyện tốt như vậy lại rơi vào người mình thì vui vẻ nói: "Tạ hoàng thượng!"
Sau khi Thành Minh Đế rời đi, Lệ phi liếc nhìn hoàng hậu với ánh mắt khıêυ khí©h và nói: "Từ nay về sau, thần thϊếp sẽ cố gắng hết sức trợ giúp hoàng hậu nương nương quản lý tốt hậu cung."
Hoàng hậu quan tâm đến lời khıêυ khí©h của Lệ phi mà chỉ nhìn Đường Diệu Tâm với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đường Diệu Tâm không ngờ rằng Thành Minh Đế lại cho nàng vào học ở Quốc Tử Giám.
Không phải là nàng không thích học, mà là loại cơ hội học tập này đến với nàng quá kỳ lạ.
Nàng nhẹ giọng hỏi hoàng hậu: "Mẫu hậu, con có thể không đến Quốc Tử Giám học không?"
Hoàng hậu mỉm cười hiền từ: "Tuy người ta nói nữ tử không có tài mới là đức, nhưng con thân là một vương phi, vẫn không thể không biết gì được."
"Nào, kể chi tiết cho mẫu hậu nghe, chuyện xảy ra ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào?"
Đường Diệu Tâm kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngoại trừ việc nàng hạ độc mấy ma ma ra.
Chỉ cần một mình nàng biết chuyện này là đủ rồi, cho dù nàng có nói với hoàng hậu một trăm lần, hoàng hậu cũng không thể từ trong đó moi ra được điều gì.
Quả nhiên, sau khi nói xong, ánh mắt của hoàng hậu càng trở nên nghi ngờ hơn.
Nàng hơi nhướng mày, hoàng hậu rất thích chơi tâm kế, lần này thì cứ suy đoán đi, tốt nhất là nghi ngờ hết tất cả phi tần trong cung.
Đúng là lưỡng bại câu thương.
Hoàng hậu có tâm sự, cũng không có ý định quan tâm tới Đường Diệu Tâm nữa nên để nàng tự mình xuất cung.
Đường Diệu Tâm cảm thấy mình vào cung một chuyến, lại có thể không chút tổn hại mà an toàn rời đi, hơn nữa còn gây ra phiền toái không nhỏ cho hoàng hậu, coi như nàng đã làm được một việc khá tốt!
Nàng đưa tay chạm vào cây trâm gỗ trên đầu, quả nhiên, bỏ thuốc vào đó là an toàn nhất!
Sau khi nàng rời đi, Thái Châu nhẹ giọng bên cạnh hoàng hậu: "Nương nương, không biết vì sao, nô tì luôn cảm thấy Tần vương phi không hề đơn giản."
"Nếu không, tại sao những ma ma ngày khác không xảy ra chuyện, lại có chuyện ngay lúc bọn họ dạy quy củ cho cô ta?"
Hoàng hậu hỏi: "Bổn cung lúc trước sai ngươi đi điều tra thông tin về Tần vương phi, ngươi có tra được chưa?"
Thái Châu đáp: "Đã điều tra rồi, theo thông tin tra được thì thấy Tần vương phi chỉ là một thôn nữ bình thường, không có gì đặc biệt."
Ánh mắt của Hoàng hậu sâu thẳm: "Việc mấy ma ma bị trúng độc rất kỳ lạ, bọn họ ở trong cung đã lâu lắm rồi, đều rất có kinh nghiệm."
"Nếu loại độc này thực sự là do Đường Diệu Tâm bỏ vào thì các ma ma này không thể không phát giác được."
"Nhưng ngay cả Lý ma ma, người đang muốn dùng trăm phương ngàn kế đối phó với Đường Diệu Tâm, cũng không thể nói rõ Đường Diệu Tâm đã hạ độc bọn họ như thế nào."
"Đường Diệu Tâm chỉ là một thôn nữ lớn lên ở thôn trang, chắc là không thể có năng lực như vậy, rất có thể là do người khác ở trong cung làm ra."
Sự việc này đã khiến hoàng hậu mất đi một nửa quyền lực trong hậu cung, khiến bà cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi nàng nói vậy, mọi người có mặt đều bắt đầu có nhiều suy nghĩ.
Các phi tần tức giận nhưng cũng không dám nói ra những việc mà hoàng hậu đã làm trong cung nhiều năm qua.
Trước kia hoàng cung vốn có thế cân bằng, nhưng Đường Diệu Tâm vừa xuất hiện thì đã trở thành biến số lớn nhất, rất có thể có người muốn lợi dụng cơ hội này gây chuyện.
Hoàng hậu cũng nghĩ đến điều này, trong lòng đã chào hỏi tổ tiên tám đời của các phi tần một lượt.
Bà nhẹ nhàng nói với Thành Minh Đế: "Là do thần thϊếp thất trách, xin hoàng thượng trách phạt."
Sắc mặt của Thành Minh Đế cũng không tốt, lạnh giọng ra lệnh: "Phái thái y đến xem thử."
Thái y đã chờ chỉ ở bên ngoài rất lâu, nghe được lệnh liện vội vàng đi vào, cẩn thận kiểm tra các ma ma.
Để chứng minh sự trong sạch của mình, Đường Diệu Tâm đã chủ động yêu cầu kiểm tra vật tuỳ thân của nàng và mọi thứ mà nàng mang vào cung.
Cuối cùng, các cung nhân trong cung phát hiện ra rằng mọi đồ vật của Đường Diệu Tâm đều không có vấn đề, nhưng cả mười ma ma đều trúng một loại thuốc xổ rất mạnh.
Loại thuốc xổ đó phải mất tới năm tiếng mới có tác dụng, hơn nữa lúc đó Đường Diệu Tâm vẫn đang ngủ trong phòng, căn bản không có khả năng hạ độc.
Kết quả cuối cùng: Việc mười ma ma bị đầu độc không liên quan gì đến Đường Diệu Tâm!
Nếu như các ma ma bị Đường Diệu Tâm làm hại, vậy Đường Diệu Tâm thật thâm sâu khó lường, khác nào đưa cho Ninh Cố Châu một trợ thủ đắc lực.
Nếu không phải nàng thì chỉ có thể là những nữ nhân phiền phức trong cung mà thôi.
Những nữ nhân trong hậu cung đều là đối thủ lâu năm của hoàng hậu, bà không sợ bọn họ làm phản!
Các phi tần trong cung đều thắc mắc không biết hôm nay ai là người đứng sau chuyện này? Việc này được thực hiện quá hoàn hảo rồi!
Hoàng hậu ra lệnh cho Thái Châu phải điều tra kỹ lưỡng sự việc, không tha cho bất cứ người nào có liên quan.
Thành Minh Đế ghét nhất là những tranh đấu của các phi tần trong cung, lạnh lùng nói với hoàng hậu: "Hoàng hậu cần phải dành nhiều thời gian và công sức hơn để quản lý hậu cung."
Đường Diệu Tâm vốn không muốn học, nhưng Thành Minh Đế đã hỏi nên nàng không thể nói là không muốn học, đành khẽ gật đầu.
Thành Minh Đế hỏi: "Con đã từng đọc qua sách chưa?"
Đường Diệu Tâm đáp: "Trước kia có đi theo tú tài trong thôn học được một ít, có thể nhận được chữ."
Thành Minh Đế liếc mắt nhìn nàng, nói: "Học quy củ không nhất thiết phải do ma ma trong cung dạy, Quốc Tử Giám cũng có thể dạy được."
"Nếu con đã muốn học, vậy thì đến Quốc Tử Giám học đi."
Khi những lời này được nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Quốc Tử Giám của Đại Yến là một nơi rất đặc biệt, có hệ thống quản lý riêng, ngay cả hoàng thất cũng không thể can thiệp vào những gì diễn ra bên trong.
Nếu Đường Diệu Tâm đến Quốc Tử Giám học lễ nghi thì có nghĩa là hoàng hậu sẽ không thể xuống tay với nàng.
Hoàng hậu cũng có chút kinh ngạc: "Hoàng thượng, việc này có không ổn lắm không?"
Quốc Tử Giám có cho nữ học, nhưng chỉ có những quý nữ trẻ tuổi mới theo học ở đó.
Những quý nữ kia sau khi thành thân thường sẽ bỏ học. Loại người được gả đi rồi như Đường Diệu Tâm còn đến Quốc Tử Giám học là trường hợp đầu tiên từ khi lập quốc đến nay.
Thành Minh Đế nhìn hoàng hậu, hỏi: "Hoàng hậu, đây là đang chất vấn trẫm sao?"
Ông là hoàng đế của một nước, trên người có quyền lực to lớn, hoàng hậu nghe xong thầm kinh hãi.
Bà vội giải thích: "Thần thϊếp không dám, thần thϊếp chỉ nghĩ nếu Tần vương phi muốn học quy tắc lễ nghi thì thần thϊếp chọn một vài ma ma đáng tin cậy đến dạy là được, không cần phải đến Quốc Tử Gíam."
Thành Minh Đế hỏi bà ta: "Hoàng hậu muốn chọn người như những ma ma này sao?"
Hoàng hậu trong lòng cả kinh, đứng dậy quỳ xuống trước mặt Thành Minh Đế: "Thần thϊếp thất trách, xin hoàng thượng trách phạt!"
Thành Minh Đế đứng dậy nói: "Thân là chủ nhân của lục cung, nếu ngay cả việc trong cung mà hoàng hậu cũng không quản được, trẫm sẽ để Lệ phi giúp nàng quản lý!"
Lời hoàng đế nói là miệng vàng lời ngọc, hoàng hậu biết ông rất không vui vì chuyện hôm nay, cho nên không dám nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Thần thϊếp tuân chỉ!"
Lệ phi chỉ là đến xem náo nhiệt, thấy tự nhiên lại chuyện tốt như vậy lại rơi vào người mình thì vui vẻ nói: "Tạ hoàng thượng!"
Sau khi Thành Minh Đế rời đi, Lệ phi liếc nhìn hoàng hậu với ánh mắt khıêυ khí©h và nói: "Từ nay về sau, thần thϊếp sẽ cố gắng hết sức trợ giúp hoàng hậu nương nương quản lý tốt hậu cung."
Hoàng hậu quan tâm đến lời khıêυ khí©h của Lệ phi mà chỉ nhìn Đường Diệu Tâm với ánh mắt đầy ẩn ý.
Đường Diệu Tâm không ngờ rằng Thành Minh Đế lại cho nàng vào học ở Quốc Tử Giám.
Không phải là nàng không thích học, mà là loại cơ hội học tập này đến với nàng quá kỳ lạ.
Nàng nhẹ giọng hỏi hoàng hậu: "Mẫu hậu, con có thể không đến Quốc Tử Giám học không?"
Hoàng hậu mỉm cười hiền từ: "Tuy người ta nói nữ tử không có tài mới là đức, nhưng con thân là một vương phi, vẫn không thể không biết gì được."
"Nào, kể chi tiết cho mẫu hậu nghe, chuyện xảy ra ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào?"
Đường Diệu Tâm kể lại chi tiết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngoại trừ việc nàng hạ độc mấy ma ma ra.
Chỉ cần một mình nàng biết chuyện này là đủ rồi, cho dù nàng có nói với hoàng hậu một trăm lần, hoàng hậu cũng không thể từ trong đó moi ra được điều gì.
Quả nhiên, sau khi nói xong, ánh mắt của hoàng hậu càng trở nên nghi ngờ hơn.
Nàng hơi nhướng mày, hoàng hậu rất thích chơi tâm kế, lần này thì cứ suy đoán đi, tốt nhất là nghi ngờ hết tất cả phi tần trong cung.
Đúng là lưỡng bại câu thương.
Hoàng hậu có tâm sự, cũng không có ý định quan tâm tới Đường Diệu Tâm nữa nên để nàng tự mình xuất cung.
Đường Diệu Tâm cảm thấy mình vào cung một chuyến, lại có thể không chút tổn hại mà an toàn rời đi, hơn nữa còn gây ra phiền toái không nhỏ cho hoàng hậu, coi như nàng đã làm được một việc khá tốt!
Nàng đưa tay chạm vào cây trâm gỗ trên đầu, quả nhiên, bỏ thuốc vào đó là an toàn nhất!
Sau khi nàng rời đi, Thái Châu nhẹ giọng bên cạnh hoàng hậu: "Nương nương, không biết vì sao, nô tì luôn cảm thấy Tần vương phi không hề đơn giản."
"Nếu không, tại sao những ma ma ngày khác không xảy ra chuyện, lại có chuyện ngay lúc bọn họ dạy quy củ cho cô ta?"
Hoàng hậu hỏi: "Bổn cung lúc trước sai ngươi đi điều tra thông tin về Tần vương phi, ngươi có tra được chưa?"
Thái Châu đáp: "Đã điều tra rồi, theo thông tin tra được thì thấy Tần vương phi chỉ là một thôn nữ bình thường, không có gì đặc biệt."
Ánh mắt của Hoàng hậu sâu thẳm: "Việc mấy ma ma bị trúng độc rất kỳ lạ, bọn họ ở trong cung đã lâu lắm rồi, đều rất có kinh nghiệm."
"Nếu loại độc này thực sự là do Đường Diệu Tâm bỏ vào thì các ma ma này không thể không phát giác được."
"Nhưng ngay cả Lý ma ma, người đang muốn dùng trăm phương ngàn kế đối phó với Đường Diệu Tâm, cũng không thể nói rõ Đường Diệu Tâm đã hạ độc bọn họ như thế nào."
"Đường Diệu Tâm chỉ là một thôn nữ lớn lên ở thôn trang, chắc là không thể có năng lực như vậy, rất có thể là do người khác ở trong cung làm ra."
Sự việc này đã khiến hoàng hậu mất đi một nửa quyền lực trong hậu cung, khiến bà cảm thấy vô cùng khó chịu.
1
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
