TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50: Trả thay

Tôi sợ Nguyên Tố gặp Yến Lạc sẽ buồn, định từ chối, cô ấy lại kéo tay tôi, hít mũi rồi nói với hai người kia: “Được chứ, đi thôi, tối nay Liên Hạ mời.”

Cao Văn cười: “Thật à?”

Tôi nhanh chóng nghĩ đến số dư tài khoản của mình, gật đầu: “Ừ, đi thôi!”

Quán bún đông nghịt, chật kín những học sinh cấp ba đang đói bụng.

Bốn người chúng tôi chen vào một bàn vuông nhỏ để ăn.

Tôi vừa ăn vừa thấy xót ví.

Không còn gì để nghi ngờ, Nguyên Tố đúng là đang cố tình bào ví tôi, một bát bún thêm nguyên năm phần topping, còn gọi thêm xiên nướng và hai đĩa gỏi nhỏ.

Tôi bị vét sạch, trả tiền còn thiếu mười tệ, may mà Cao Văn hào phóng quẹt giúp.

Lần này trước mặt Yến Lạc, Nguyên Tố cũng không giữ ý tứ, vừa “xì xụp” bún vừa “cạp” thịt, còn ra lệnh cho Yến Lạc: “Đưa chai giấm phía sau cậu cho tôi.”

Yến Lạc đưa chai giấm, chân thành nói: “Cậu ăn ngon thật đấy.”

Nguyên Tố đáp: “Người khác mời thì ăn gì cũng thấy ngon, đúng không Liên Hạ?”

Tôi thở dài: “Đúng vậy.”

Con nhóc này…

Thôi bỏ đi, tâm trạng cô ấy không tốt thì ăn thoải mái vậy.

Về phần tiền tôi vẫn còn có tư bản là bố.

Bữa này chúng tôi ngầm hiểu nhau, không hỏi Nguyên Tố vì sao khóc, chỉ tập trung ăn.

No bụng xong, cô ấy hào phóng vỗ vai tôi: “Cảm ơn nhé, tôi về ký túc xá đây, các cậu về nhà đi!”

Có vẻ là dỗ thành công rồi.

Chờ Nguyên Tố vào trường, tôi thở phào, quay sang nói với Cao Văn: “Mười tệ đó, tôi về sẽ chuyển cho cậu.”

Lời vừa dứt, cậu ta bất ngờ cúi xuống, dùng khăn giấy lau khóe miệng tôi.

“Ơ?”

Tôi chưa kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu ta.

Lau xong, Cao Văn vo tròn tờ khăn giấy trong tay, mỉm cười với tôi: “Không cần trả, hôm nào mời tôi…”

Chưa nói xong, trong túi cậu ta đã vang lên tiếng báo “ting ting” của WeChat nhận tiền.

Yến Lạc lắc điện thoại, nói với Cao Văn: “Khỏi mời qua mời lại, tôi trả thay cô ấy rồi.”

Cao Văn cười cười, không nói gì.

...

Trên đường về nhà, tôi nghĩ tới câu “Tôi trả thay cô ấy” của Yến Lạc là lại muốn bật cười.

Khi đó cậu ấy thật giống bố tôi.

Mà không biết cậu ấy làm sao, cứ đi thẳng, còn đi nhanh nữa.

Tôi phải chạy mấy bước mới đuổi kịp: “Cậu đi chậm chút được không, tôi ăn no quá, chạy mệt lắm đó.”

Cậu ấy như bừng tỉnh, bước chậm lại, đi song song với tôi.

Tôi hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Yến Lạc hỏi ngược lại: “Cậu đã nghĩ sẽ thi vào đâu chưa?”

Tôi: “Cậu thi trường nào thì tôi thi trường đó, không thì sau này tôi thiếu tiền ai giúp tôi trả?”

Câu cuối là tôi đùa, nhưng Yến Lạc không cười: “Nếu chúng ta không đỗ vào cùng một trường thì sao?”

Tôi nhún vai: “Tôi mà không đỗ được nguyện vọng 1 thì ít nhất nguyện vọng 2 cũng không vấn đề. Đế Đô chẳng lẽ lại không có trường nào chứa tôi?”

“Nếu tôi không ở Đế Đô, cậu vẫn sẽ thi vào chứ?”

“Nếu cậu không ở đó, thì ở đâu chả như nhau.” Tôi chợt thấy có gì đó lạ trong lời cậu ấy: “Nguyện vọng của cậu đổi rồi? Không thi Chính pháp ở Đế Đô nữa?”

Yến Lạc cúi đầu, không đáp.

Tôi chặn trước mặt: “Không thi thì thôi, nguyện vọng mới là ở đâu?”

Vẫn im lặng.

Thấy cậu ấy cứ như ba chân đá không ra câu, tôi bực:

“Nếu cậu không muốn học cùng chỗ với tôi thì cũng phải nói cho tôi biết cậu đăng ký ở đâu, để tôi còn tránh chứ!”

“Không phải vậy!” Yến Lạc ngắt lời tôi, do dự rồi lên tiếng: “Liên Hạ, có lẽ… tôi sẽ sang Mỹ học đại học.”

4

0

2 tuần trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.