TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 51
Chương 51: Tai nạn

Tôi sững người, chân cũng không bước tiếp được.

Khi tôi còn đang nghĩ đỉnh cao chỉ là Đế Đô thì cậu ấy đã nhìn ra thế giới bên ngoài rồi.

Đi Mỹ du học với tôi mà nói nghe như một giấc mơ xa vời, nhưng với Yến Lạc thì không.

Thành tích của cậu ấy rất tốt, bên đó còn có anh Khởi hỗ trợ, chú Yến dì Yến chắc chắn cũng ủng hộ hết mình.

Còn tôi, dù thế nào cũng chẳng thể đến được nơi đó.

Chúng tôi sẽ không thể học cùng nhau nữa rồi.

Thấy tôi cúi mặt, Yến Lạc giữ vai tôi, giải thích: “Là sau chuyến đi Mỹ du lịch tôi mới có ý định này. Tôi biết, như vậy là rất có lỗi với cậu, nhưng tôi thật sự muốn ra ngoài nhìn xem... Thật ra trước khi nói ra, tôi còn không biết có nên kể với cậu không, nhưng cậu chuyện gì cũng nói với tôi, tôi không muốn giấu cậu…”

Tôi bất ngờ ôm chầm lấy Yến Lạc.

Cậu ấy khựng lại vài giây, sau đó cũng từ từ ôm tôi.

Áo phao của cậu ấy thật ấm.

Tôi vùi mặt trong ngực Yến Lạc, bắt đầu nức nở.

Đồ đáng ghét Yến Lạc!

Người bạn tốt nhất của tôi, người bạn chơi thân nhất với tôi, người hợp ý với tôi nhất. Ngày trước đã hứa sẽ học đại học cùng nhau, vậy mà cậu ấy lại định vỗ cánh bay đi hu hu.

Cậu ấy nỡ lòng bỏ lại tôi.

Không có Yến Tử, tôi sống thế nào đây?!

Nhưng mà, ở trong nước, biết bao người phải chen chúc, tỷ lệ chọn lọc khắc nghiệt, bước vào đời là thành trâu ngựa, cạnh tranh mệt mỏi. Được đi du học đúng là cơ hội tốt nhất cho một người bình thường.

Được rồi, cậu ấy muốn đi thì cứ đi thôi.

Tôi nắm tay áo Yến Lạc, vừa nấc cục vừa nói: “Cậu đi thì đi, nhưng tuyệt đối không được quên tôi… Sau này khi cậu có tiền phải mời tôi sang đó du lịch, bao cả vé máy bay… Tôi, tôi sợ mình ra trường rồi vẫn chẳng kiếm đủ tiền mua vé… Hu hu…”

Ban đầu Yến Lạc có hơi buồn, nhưng nghe tôi nói xong lại thành buồn cười, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, nhất định sẽ mời cậu.”

Tôi giở thói ngang ngược: “Nói suông không tính! Móc ngoéo đi!”

Đối diện với điều khoản trắng trợn ăn chùa của tôi, Yến Lạc vậy mà vẫn đồng ý, giọng còn như dỗ trẻ con: “Được, móc ngoéo.”

Ngón tay vừa móc vào nhau, một ánh đèn xe chói lóa liền rọi thẳng vào mặt chúng tôi.

Đang vừa buồn vừa bực mà còn gặp kẻ thiếu ý thức, tôi nheo mắt, hét về phía tài xế: “Đáng ghét! Chiếu vào chúng tôi làm gì!”

Lời vừa dứt, tài xế mở cửa bước xuống.

Anh ta đứng ngược sáng, trông rất cao. Tôi sợ anh ta xông tới đánh, theo bản năng lùi lại một bước, sẵn sàng bỏ chạy.

Nhưng Yến Lạc không định chạy.

Cậu ấy một tay vẫn móc ngón tay tôi, tay kia giơ lên che ánh đèn, nghiêng mặt nhìn người đang đứng sau quầng sáng: “Chẳng phải là anh rể cậu sao? Lại gặp rồi.”

Anh rể?

Anh Cư Diên?

Tôi cố nhìn kỹ lại, đúng là anh ấy thật.

Khuya thế này, anh ấy ở ngoài khu nhà tôi làm gì?

Tôi không đoán được, nhưng lập tức thu lại vẻ ngang ngược khi ở trước mặt Yến Lạc, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh Cư Diên.”

Cư Diên bước đến gần, không biết là do ánh đèn hay vì mệt mỏi, sắc mặt anh hơi nghiêm lại, giọng nói cũng hiếm khi mang theo vấn chất: “Em đi đâu vậy? Sao lại tắt máy?”

“Em đi ăn khuya với bạn.” Tôi thấy hơi lạ vì cơn giận của anh, liền lấy điện thoại ra xem: “Điện thoại của em hết pin rồi. Xin lỗi… anh tìm em có việc gì sao?”

“Bác trai bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu trong bệnh viện. Bác gái và Liên Huân đều đã đến bệnh viện rồi, anh đang đi tìm em…”

4

0

2 tuần trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.