0 chữ
Chương 49
Chương 49: Không giống như trước
Học sinh lớp 12 bận, giáo viên cũng vậy, đến tám chín giờ tối vẫn chưa về, trong phòng giáo viên thoang thoảng mùi cà phê lẫn mùi tất hôi.
Tôi đi đến bàn thầy chủ nhiệm, thầy ra hiệu cho tôi ngồi xuống, trên tay cầm bảng điểm từ đầu năm đến giờ của tôi: “Liên Hạ, lần này em thi khá lắm.”
Tôi có chút đắc ý nhưng vẫn giả bộ khiêm tốn: “Cũng tạm thôi ạ, Yến Lạc giúp em nhiều lắm.”
“Ừ, em ấy học rất giỏi, hai đứa lại là bạn thân, em nên học hỏi thằng bé nhiều hơn.” Thầy đặt bảng điểm xuống: “Thầy thấy tuần này tâm trạng em cũng tốt.”
Thầy chủ nhiệm rất dễ gần, nên trước mặt thầy tôi cũng không gò bó: “Thầy cũng nhận ra ạ?”
“Nhận ra sao không, tinh thần của em ảnh hưởng rất lớn đến thành tích. Tinh thần tốt thì có thể vươn tới trường trọng điểm, tinh thần kém thì trường hạng hai cũng khó. Nói xem, dạo này ở nhà có chuyện gì không?”
Tôi cười hì hì: “Ban đầu thì có, nhưng giờ giải quyết xong rồi thầy."
“Dạo này thầy định tới nhà hỏi thăm em, nói chuyện với bố mẹ em về tình hình của em một chút. Bố mẹ em có ở nhà không?”
“Thầy đến nhà em sao? Khoan đã, thầy sẽ không kể xấu em chứ?”
Thầy giáo bị tôi chọc cười: “Tất nhiên là sẽ kể, thầy sẽ nói với họ là em ăn vụng đồ ăn vặt trong giờ học.”
“Đừng mà thầy! Hôm đó em đói thật, vừa ăn một miếng thì bị thầy bắt rồi còn đâu.”
“Giỏi rồi!” Thầy cười mắng một câu: “Chuyện vặt vãnh thế này đáng để thầy đích thân đến nhà à?”
Tôi xin tha, thành thật nói: "Tối nào bố mẹ em cũng ở nhà, còn cuối tuần thì ở suốt. Nhưng thầy nên gọi điện trước.”
“Được. Em cứ giữ vững tinh thần như hiện giờ, ổn định điểm số, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh, biết chưa?” Dặn dò xong, thầy cầm một bảng điểm khác, nhưng lại hơi nhíu mày: “Em gọi Nguyên Tố vào đây đi, dạo này thành tích em ấy sa sút lắm.”
Về đến lớp, tôi gọi Nguyên Tố đi gặp thầy chủ nhiệm.
Cô ấy lạnh lùng đáp một tiếng, rồi đứng dậy đi.
Tôi cảm giác từ sau cái hôm Nguyên Tố ném món đồ lưu niệm Nhà Trắng mà Yến Lạc tặng vào bàn học, cô ấy đã bắt đầu thấy tôi chướng mắt.
Ban đầu, chúng tôi vừa là bạn cùng bàn, vừa là bạn cùng phòng ký túc xá nên thường xuyên cùng nhau ăn cơm, chạy thể dục, ngay cả đi vệ sinh cũng đi chung.
Nhưng từ hôm đó, cô ấy liền đi chung với mấy bạn nữ sinh ở phòng khác, bỏ tôi lại.
Lúc đầu tôi không nhận ra là Nguyên Tố đang tránh mình, còn chào cô ấy, nhưng cô ấy lại giả vờ không nghe thấy.
Bị phớt lờ vài lần, tôi cũng không để ý đến cô ấy nữa.
Yến Lạc không thích Nguyên Tố đâu phải tôi xúi giục, tôi cũng chẳng thể đi ép cậu ấy thích ai được.
Hơn nữa lúc đó bản thân tôi cũng có cả đống chuyện phải lo, đâu rảnh mà bận tâm đến cô ấy.
Nhưng nghe thầy chủ nhiệm nói Nguyên Tố sa sút, cộng thêm việc dạo này cô ấy uể oải, khi cô ấy quay lại, tôi vẫn là nghĩ nên quan tâm một chút.
Dù sao chúng tôi cũng là bạn bè.
Nguyên Tố quay lại với gương mặt bí xị, tôi viết một mẩu giấy đẩy qua: [Lát nữa tôi mời cậu ăn khuya nhé?]
Cô ấy nhìn tờ giấy, rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi khẽ nói: “Là món bún thịt dê mà cậu thích nhất, thêm cả gan dê và lòng dê.”
Nguyên Tố hít sâu một hơi, tôi còn tưởng cô ấy sẽ xé toạc tờ giấy rồi tiếp tục phớt lờ tôi, không ngờ cô ấy lại khẽ cười, nhưng là kiểu cười chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng thôi, có cười là tốt rồi.
Ai ngờ cười xong, Nguyên Tố bỗng nấc một tiếng như còi tàu, rồi úp mặt xuống bàn khóc nức nở, khiến các bạn xung quanh đều quay lại nhìn.
Tôi cuống quýt đưa khăn giấy: “Cậu làm sao vậy? Sao lại khóc…" Nói tới đây lại nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của các bạn khác, tôi không nhịn được mà giải thích: "Các cậu nhìn tôi như thế làm gì? Tôi không có bắt nạt cậu ấy!”
May mà chuông tan học vừa lúc reo lên, mấy bạn học kéo vai nhau đi.
Vài người bạn thân của Nguyên Tố tới hỏi, cô ấy lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không sao đâu. Các cậu về trước đi, Liên Hạ ở lại đây là được rồi.”
Mọi người dặn tôi phải chăm sóc cho Nguyên Tố, sau đó giống như muốn nói lại thôi, sau cùng đều rời đi.
Hai chúng tôi lâu lắm mới đi cạnh nhau, không khí lại không giống như trước.
Đến cửa cầu thang, trùng hợp chạm mặt Yến Lạc và Cao Văn, nghe nói chúng tôi định đi ăn, họ cũng muốn đi cùng.
Tôi đi đến bàn thầy chủ nhiệm, thầy ra hiệu cho tôi ngồi xuống, trên tay cầm bảng điểm từ đầu năm đến giờ của tôi: “Liên Hạ, lần này em thi khá lắm.”
Tôi có chút đắc ý nhưng vẫn giả bộ khiêm tốn: “Cũng tạm thôi ạ, Yến Lạc giúp em nhiều lắm.”
“Ừ, em ấy học rất giỏi, hai đứa lại là bạn thân, em nên học hỏi thằng bé nhiều hơn.” Thầy đặt bảng điểm xuống: “Thầy thấy tuần này tâm trạng em cũng tốt.”
Thầy chủ nhiệm rất dễ gần, nên trước mặt thầy tôi cũng không gò bó: “Thầy cũng nhận ra ạ?”
“Nhận ra sao không, tinh thần của em ảnh hưởng rất lớn đến thành tích. Tinh thần tốt thì có thể vươn tới trường trọng điểm, tinh thần kém thì trường hạng hai cũng khó. Nói xem, dạo này ở nhà có chuyện gì không?”
“Dạo này thầy định tới nhà hỏi thăm em, nói chuyện với bố mẹ em về tình hình của em một chút. Bố mẹ em có ở nhà không?”
“Thầy đến nhà em sao? Khoan đã, thầy sẽ không kể xấu em chứ?”
Thầy giáo bị tôi chọc cười: “Tất nhiên là sẽ kể, thầy sẽ nói với họ là em ăn vụng đồ ăn vặt trong giờ học.”
“Đừng mà thầy! Hôm đó em đói thật, vừa ăn một miếng thì bị thầy bắt rồi còn đâu.”
“Giỏi rồi!” Thầy cười mắng một câu: “Chuyện vặt vãnh thế này đáng để thầy đích thân đến nhà à?”
Tôi xin tha, thành thật nói: "Tối nào bố mẹ em cũng ở nhà, còn cuối tuần thì ở suốt. Nhưng thầy nên gọi điện trước.”
“Được. Em cứ giữ vững tinh thần như hiện giờ, ổn định điểm số, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh, biết chưa?” Dặn dò xong, thầy cầm một bảng điểm khác, nhưng lại hơi nhíu mày: “Em gọi Nguyên Tố vào đây đi, dạo này thành tích em ấy sa sút lắm.”
Cô ấy lạnh lùng đáp một tiếng, rồi đứng dậy đi.
Tôi cảm giác từ sau cái hôm Nguyên Tố ném món đồ lưu niệm Nhà Trắng mà Yến Lạc tặng vào bàn học, cô ấy đã bắt đầu thấy tôi chướng mắt.
Ban đầu, chúng tôi vừa là bạn cùng bàn, vừa là bạn cùng phòng ký túc xá nên thường xuyên cùng nhau ăn cơm, chạy thể dục, ngay cả đi vệ sinh cũng đi chung.
Nhưng từ hôm đó, cô ấy liền đi chung với mấy bạn nữ sinh ở phòng khác, bỏ tôi lại.
Lúc đầu tôi không nhận ra là Nguyên Tố đang tránh mình, còn chào cô ấy, nhưng cô ấy lại giả vờ không nghe thấy.
Bị phớt lờ vài lần, tôi cũng không để ý đến cô ấy nữa.
Yến Lạc không thích Nguyên Tố đâu phải tôi xúi giục, tôi cũng chẳng thể đi ép cậu ấy thích ai được.
Hơn nữa lúc đó bản thân tôi cũng có cả đống chuyện phải lo, đâu rảnh mà bận tâm đến cô ấy.
Dù sao chúng tôi cũng là bạn bè.
Nguyên Tố quay lại với gương mặt bí xị, tôi viết một mẩu giấy đẩy qua: [Lát nữa tôi mời cậu ăn khuya nhé?]
Cô ấy nhìn tờ giấy, rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi khẽ nói: “Là món bún thịt dê mà cậu thích nhất, thêm cả gan dê và lòng dê.”
Nguyên Tố hít sâu một hơi, tôi còn tưởng cô ấy sẽ xé toạc tờ giấy rồi tiếp tục phớt lờ tôi, không ngờ cô ấy lại khẽ cười, nhưng là kiểu cười chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng thôi, có cười là tốt rồi.
Ai ngờ cười xong, Nguyên Tố bỗng nấc một tiếng như còi tàu, rồi úp mặt xuống bàn khóc nức nở, khiến các bạn xung quanh đều quay lại nhìn.
Tôi cuống quýt đưa khăn giấy: “Cậu làm sao vậy? Sao lại khóc…" Nói tới đây lại nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của các bạn khác, tôi không nhịn được mà giải thích: "Các cậu nhìn tôi như thế làm gì? Tôi không có bắt nạt cậu ấy!”
May mà chuông tan học vừa lúc reo lên, mấy bạn học kéo vai nhau đi.
Vài người bạn thân của Nguyên Tố tới hỏi, cô ấy lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không sao đâu. Các cậu về trước đi, Liên Hạ ở lại đây là được rồi.”
Mọi người dặn tôi phải chăm sóc cho Nguyên Tố, sau đó giống như muốn nói lại thôi, sau cùng đều rời đi.
Hai chúng tôi lâu lắm mới đi cạnh nhau, không khí lại không giống như trước.
Đến cửa cầu thang, trùng hợp chạm mặt Yến Lạc và Cao Văn, nghe nói chúng tôi định đi ăn, họ cũng muốn đi cùng.
4
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
