0 chữ
Chương 27
Chương 27: Anh ấy đã chạm vào con
Sáng hôm sau, cả nhà bắt đầu bận rộn vì chuyện trọng đại của chị tôi.
Mẹ tôi chê bố ăn mặc không ra gì, bắt ông mặc bộ kia phối với chiếc cà vạt nọ, chỉ huy ông xoay như chong chóng.
Tôi cũng đã tỉnh, nhưng không chịu dậy.
Chị đến gõ cửa, bố đến gõ cửa, tôi đều mặc kệ.
Hai “tiền đạo” đều thất bại, tôi còn tưởng tiếp theo sẽ đến lượt “hậu vệ thép” là mẹ tôi ra tay, chuẩn bị một trận cứng chọi cứng.
Ai ngờ bà ấy chỉ nhẹ bẫng buông một câu bên ngoài: “Nó không ra thì khỏi đưa nó theo. Nếu nhà Cư Diên có hỏi, cứ nói là nó theo bạn sang Mỹ du lịch rồi.”
Câu này khiến tôi như bị sét đánh ngang tai.
Nếu tôi có đi hay không cũng chẳng quan trọng, thì sao lúc trước lại cản tôi ra nước ngoài?
Chẳng qua là bà ấy không muốn bỏ tiền cho tôi, không muốn thấy tôi sống tốt mà thôi.
Tôi đẩy cửa xông ra, vừa lên tiếng giọng đã nấc nghẹn: “Mẹ nói chị đi gặp mặt gia đình bên kia thì không thể thiếu người, nên con mới không đi Mỹ. Vậy tại sao giờ lại nói dối là con đi rồi? Mẹ là đồ lừa đảo! Mẹ thiên vị! Con hận mẹ! Con ghét mẹ!”
Bố tôi vội bước lên giữ chặt tôi, không cho tôi nói thêm.
Tôi vừa giãy vừa khóc òa: “Bố giữ con làm gì? Rõ ràng là mẹ sai! Con không muốn nhìn thấy mấy người nữa, mấy người đều là đồ xấu xa!”
Mẹ tôi chẳng thèm lại gần, đứng cách xa như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Hôm nay bà ấy diện toàn đồ đắt tiền nhất, còn đeo cả chuỗi ngọc thiên nữ.
Bà ấy đứng trước gương tường chỉnh lại tóc tai và trang điểm rồi gọi chị tôi - người đang lúng túng chưa biết phải làm sao: “Tiểu Huân, cầm túi, chuẩn bị ra ngoài.”
Chị ấy hẳn không ngờ mâu thuẫn giữa tôi và mẹ lại gay gắt đến như vậy, hơi áy náy nói: “Mẹ, hay là đưa Tiểu Hạ theo đi, không nên để em ấy ở nhà một mình…”
Mẹ tôi đáp: “Đưa nó theo làm gì? Con không thấy nó vênh váo như ai nợ nó sao? Đem ra ngoài không biết sẽ làm trò gì trước mặt nhà họ Cư. Nó mất mặt thì cũng không sao, nhưng nếu để họ có ấn tượng xấu với con và gia đình mình, ảnh hưởng đến hôn nhân của con thì làm sao?”
Chị cũng không muốn trễ giờ, thở dài, xách túi ra cửa mang giày.
Bố tôi vẫn im lặng, cho đến khi mẹ giục ông nhanh lên, ông mới bất ngờ nói: “Tiểu Huân, xin lỗi, hôm nay bố không đi được, bố ở nhà với em con.”
Chị tôi chưa kịp nói gì, mẹ đã lập tức bùng nổ: “Ông không đi? Đây là chuyện hệ trọng cả đời của Tiểu Huân! Ông không đi, ông bảo tôi giải thích thế nào? Họ sẽ nghĩ gì về Tiểu Huân?!”
Nói rồi bà ấy cuối cùng cũng nhìn sang tôi, nghiến răng nói: “Tết nhất, mày cứ phải làm cho cái nhà này không ai yên lòng mới được hả? Mày không đi Mỹ được là vì mày học hành không ra gì, đừng có trút giận lên cái nhà này! Mày hận tao đúng không, được, sau này tao sẽ không nói với mày một câu nào nữa, mày muốn làm gì thì làm! Tiểu Huân! Đi thôi!”
Nói xong bà ấy quay sang trừng mắt với bố tôi: “Còn ông, Tiểu Huân cũng là con gái của ông! Hôm nay nếu ông không đi, tôi sẽ ly hôn với ông!”
Bố im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quay sang tôi, giọng dỗ dành: “Tiểu Hạ, đi rửa mặt thay đồ, cùng đi với bố mẹ nhé…”
Tốt. Lại là kết cục quen thuộc này.
Lúc nào cũng biến tôi thành đứa vô lý.
Nhưng lần này… đừng hòng ai được yên ổn!
Mẹ tôi chẳng phải thương chị, thích chàng rể này lắm sao?
Tôi sẽ khiến đám cưới này không thành!
Tôi liều mình hét lớn: “Cư Diên không phải người tốt! Anh ấy đã chạm vào con!”
Câu nói vừa dứt, cả nhà sững sờ.
Mẹ tôi trừng mắt, môi run rẩy: “Mày… mày…”
Chị gái cũng chết lặng tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bố giữ vai tôi, giọng run run: “Con nói… thật sao? Cậu ta… cậu ta lúc nào…”
“Giáng Sinh, lần đầu anh ấy tới nhà mình.”
Nói ra câu đó, tôi vô cùng chột dạ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mẹ tôi bị đả kích nặng nề, tôi thấy hả dạ hơn bất cứ điều gì.
Mẹ tôi chê bố ăn mặc không ra gì, bắt ông mặc bộ kia phối với chiếc cà vạt nọ, chỉ huy ông xoay như chong chóng.
Tôi cũng đã tỉnh, nhưng không chịu dậy.
Chị đến gõ cửa, bố đến gõ cửa, tôi đều mặc kệ.
Hai “tiền đạo” đều thất bại, tôi còn tưởng tiếp theo sẽ đến lượt “hậu vệ thép” là mẹ tôi ra tay, chuẩn bị một trận cứng chọi cứng.
Ai ngờ bà ấy chỉ nhẹ bẫng buông một câu bên ngoài: “Nó không ra thì khỏi đưa nó theo. Nếu nhà Cư Diên có hỏi, cứ nói là nó theo bạn sang Mỹ du lịch rồi.”
Câu này khiến tôi như bị sét đánh ngang tai.
Nếu tôi có đi hay không cũng chẳng quan trọng, thì sao lúc trước lại cản tôi ra nước ngoài?
Chẳng qua là bà ấy không muốn bỏ tiền cho tôi, không muốn thấy tôi sống tốt mà thôi.
Bố tôi vội bước lên giữ chặt tôi, không cho tôi nói thêm.
Tôi vừa giãy vừa khóc òa: “Bố giữ con làm gì? Rõ ràng là mẹ sai! Con không muốn nhìn thấy mấy người nữa, mấy người đều là đồ xấu xa!”
Mẹ tôi chẳng thèm lại gần, đứng cách xa như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Hôm nay bà ấy diện toàn đồ đắt tiền nhất, còn đeo cả chuỗi ngọc thiên nữ.
Bà ấy đứng trước gương tường chỉnh lại tóc tai và trang điểm rồi gọi chị tôi - người đang lúng túng chưa biết phải làm sao: “Tiểu Huân, cầm túi, chuẩn bị ra ngoài.”
Mẹ tôi đáp: “Đưa nó theo làm gì? Con không thấy nó vênh váo như ai nợ nó sao? Đem ra ngoài không biết sẽ làm trò gì trước mặt nhà họ Cư. Nó mất mặt thì cũng không sao, nhưng nếu để họ có ấn tượng xấu với con và gia đình mình, ảnh hưởng đến hôn nhân của con thì làm sao?”
Chị cũng không muốn trễ giờ, thở dài, xách túi ra cửa mang giày.
Bố tôi vẫn im lặng, cho đến khi mẹ giục ông nhanh lên, ông mới bất ngờ nói: “Tiểu Huân, xin lỗi, hôm nay bố không đi được, bố ở nhà với em con.”
Chị tôi chưa kịp nói gì, mẹ đã lập tức bùng nổ: “Ông không đi? Đây là chuyện hệ trọng cả đời của Tiểu Huân! Ông không đi, ông bảo tôi giải thích thế nào? Họ sẽ nghĩ gì về Tiểu Huân?!”
Nói xong bà ấy quay sang trừng mắt với bố tôi: “Còn ông, Tiểu Huân cũng là con gái của ông! Hôm nay nếu ông không đi, tôi sẽ ly hôn với ông!”
Bố im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quay sang tôi, giọng dỗ dành: “Tiểu Hạ, đi rửa mặt thay đồ, cùng đi với bố mẹ nhé…”
Tốt. Lại là kết cục quen thuộc này.
Lúc nào cũng biến tôi thành đứa vô lý.
Nhưng lần này… đừng hòng ai được yên ổn!
Mẹ tôi chẳng phải thương chị, thích chàng rể này lắm sao?
Tôi sẽ khiến đám cưới này không thành!
Tôi liều mình hét lớn: “Cư Diên không phải người tốt! Anh ấy đã chạm vào con!”
Câu nói vừa dứt, cả nhà sững sờ.
Mẹ tôi trừng mắt, môi run rẩy: “Mày… mày…”
Chị gái cũng chết lặng tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bố giữ vai tôi, giọng run run: “Con nói… thật sao? Cậu ta… cậu ta lúc nào…”
“Giáng Sinh, lần đầu anh ấy tới nhà mình.”
Nói ra câu đó, tôi vô cùng chột dạ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mẹ tôi bị đả kích nặng nề, tôi thấy hả dạ hơn bất cứ điều gì.
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
