TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Tuyệt đối không nhường

Từ sau khi anh Yến Khởi đi du học, tôi chưa từng gặp lại anh ấy. Trong ấn tượng của tôi, anh là một chàng trai cao lớn, hiền hòa, hơi rụt rè, không quá nổi bật.

Giờ đây trong ảnh, anh ấy gần như thay đổi hoàn toàn.

Anh cao hơn, đẹp trai hơn, phần tóc mái vốn luôn che trước trán được chải gọn lên, đeo một cặp kính gọng bạc, mặc áo khoác dài có chất liệu sang trọng, ăn mặc chỉnh tề, khí chất đầy đặn, trông chẳng khác gì công tử nhà tài phiệt lâu đời.

Điều này lại càng làm Yến Lạc đứng cạnh, cười ngớ ngẩn giơ tay làm dấu chiến thắng trông như con trai nhà địa chủ.

Chị tôi cũng ghé lại xem: “Đây là anh Khởi à? Từ lúc anh ấy sang Mỹ rồi chị cũng chưa gặp lại lần nào, suýt nữa là nhận không ra.”

Tôi lập tức lật từng tấm ảnh cho chị xem, giọng không giấu được sự tự hào: “Chị nhìn xem, giờ anh Khởi có phải đẹp trai lắm không? Anh ấy đã là bác sĩ của một bệnh viện tư, năm nay còn mua nhà nữa đó.”

“Ừ, anh Khởi đúng là tấm gương của chúng ta.” Chị ấy nhìn ảnh cả gia đình nhà họ Yến, cười: “Bác trai, bác gái năm nay cũng sang Mỹ à?”

“Đúng ạ.” Vừa nhắc đến tôi lại thấy tiếc: “Ban đầu họ cũng muốn đưa em đi, chỉ cần em có hộ chiếu và visa là được, nhưng mà…”

Chị nói: “Không làm kịp sao? Tiếc thật, chị còn chưa từng đến Mỹ. Nếu em đi được, cũng có thể trải nghiệm văn hóa nước khác, mở mang tầm mắt.”

Mẹ tôi lập tức xen vào: “Nhà họ Yến chỉ khách sáo với nó thôi! Một chuyến vé máy bay hơn chục nghìn, ai rảnh mà bỏ tiền cho một đứa ngoài như nó? Chỉ có nó ngu ngốc mới tin là thật!”

Chị cũng cho rằng nhà họ Yến sẽ không bỏ ra khoản tiền lớn như thế cho tôi, liền cười trừ bỏ qua.

Mẹ tôi bắt đầu hỏi chị, sau khi cưới định đi đâu hưởng tuần trăng mật.

Chị cười ngượng: “Có thể là đi Phuket.”

Mẹ tôi xua tay với vẻ xem thường: “Nơi đó không an toàn, sao không đi Mỹ, làm chuyến du lịch vòng quanh nước Mỹ đi. Nghĩ đến mấy năm nay con chỉ lo học, chưa từng ra ngoài du lịch, mẹ thấy cũng thiệt thòi. Các con cứ đi chơi, mẹ tài trợ, bố con cũng sẽ góp tiền.”

Bố tôi cũng gật đầu: “Đúng đó, muốn đi đâu thì cứ đi, đừng lo tiền bạc.”

Chị gái ở bên kia cảm ơn bố mẹ, còn tôi thì trong lòng dâng lên đủ vị chua xót.

Lúc làm hộ chiếu, xin visa cho tôi thì nói không có tiền, còn chị tôi đi trăng mật thì lại được tài trợ “muốn đi đâu thì đi”.

Mẹ tôi còn chủ động bảo chị cứ đi Mỹ, này là đang cố ý chọc tức tôi à?

Trong lòng tôi khó chịu đến mức xem Gala cũng chẳng nổi, tôi đứng dậy: “Con buồn ngủ rồi, về phòng ngủ trước.”

Mẹ tôi: “Ngủ thì ngủ, ai hỏi mày đâu.”

“…”

Tôi mím môi quay vào phòng.

Được.

Bà ấy đã không cho tôi đi Mỹ thì tôi cũng sẽ đáp lễ bà một lần.

Ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không đi!

Dù có bị đánh chết cũng sẽ không đi!

Bố tôi thấy tình hình không ổn, vội đuổi theo tôi: “Tiểu Hạ! Tiểu Hạ!”

Ông theo tôi vào phòng, hạ giọng dịu xuống: “Tiểu Hạ, mẹ con là người hiếu thắng, lời nói chẳng bao giờ chịu nhường nhịn. Bố biết con ấm ức. Tết nhất rồi, con nể mặt bố và chị, đừng chấp mẹ con, nhường bà ấy một chút.”

Nghe xong, tôi vừa đẩy vừa đuổi ông ra ngoài, “rầm” một tiếng đóng cửa thật mạnh!

Cả ngày chỉ nghe “mẹ con tính tình không tốt”, “con nhường mẹ đi”, “đừng chấp mẹ”.

Chẳng lẽ tính khí tốt thì phải chịu cho tính khí xấu bắt nạt à? Đạo lý gì thế?

Tôi không nhường! Tuyệt đối không nhường! Không nhường nữa!

4

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.