0 chữ
Chương 26
Chương 26
Hôm qua chắc chắn cậu bị điên rồi!
Tiếng động vang lên từ hướng phòng tắm, Lê Trác Cẩn dậy sớm hơn vừa bước ra, nhìn thấy Ngu Tử đang mở mắt với vẻ mặt chết lặng, anh hơi khựng lại, có chút khó xử.
Không biết nên nói gì, Lê Trác Cẩn trầm ngâm một lúc, rồi bỗng nhiên nảy ra một câu: "Tối qua kỹ thuật của tôi không tệ nhỉ?"
Ngu Tử cạn lời, im lặng vài giây rồi mới nói: "Coi trọng phản hồi khách hàng thế này, tôi có nên đưa anh một trăm tệ không?"
Lê Trác Cẩn dừng lại một chút, rồi nhướng mày: "Tôi chỉ đáng giá một trăm tệ thôi à?"
Ngu Tử cảm thấy nếu tiếp tục nói kiểu này sẽ giống như đang "Thả thính", vì vậy cậu đổi giọng: "... Anh bị hâm à?"
Lê Trác Cẩn suy nghĩ một chút, cảm thấy mình đúng là hơi bất thường, nên anh nói: "Có lẽ tôi vẫn còn chưa tỉnh rượu."
Dừng một lát, anh lại đổ lỗi: "Hôm qua cậu không nên rót cho tôi ly rượu đó."
Ngu Tử vừa chậm rãi ngồi dậy, chăn chỉ che đến eo, tấm lưng trần dựa vào đầu giường. Nghe câu đó của Lê Trác Cẩn, cậu bật cười vì tức: "Làm sao tôi có thể ngờ được rằng anh say rồi lại không kiềm chế nổi mà dụ dỗ tôi? Nếu biết trước, tôi chắc chắn sẽ không rót ly đó cho anh... Anh đúng là bị hâm, tối qua dụ dỗ tôi làm gì?"
Lê Trác Cẩn chậc một tiếng: "Coi như là tôi chủ động đi..."
"Cái gì mà "Coi như"? Rõ ràng là anh chủ động." Ngu Tử không cho anh cơ hội lươn lẹo.
Lê Trác Cẩn: "... Vậy suy cho cùng, không phải tôi ép buộc cậu, đúng không? Dù tôi có dụ dỗ cậu đi nữa, cậu phối hợp với tôi làm gì?"
Nếu không phải vì bây giờ đang không mặc quần áo, cử động bất tiện, Ngu Tử thật sự rất muốn đá cho Lê Trác Cẩn một cú: "Tôi uống nhiều quá rồi! Anh chỉ uống có nửa ly, còn tôi thì nốc hết hơn hai chai, đầu óc không tỉnh táo nên mới bị anh dắt mũi. Cùng lắm tôi cũng chỉ là tòng phạm bị xúi giục, anh là chủ mưu mà còn có mặt mũi trách tôi… Không nói với anh nữa, lấy cho tôi bộ đồ đi."
Lê Trác Cẩn đi về phía tủ quần áo, miệng vẫn không ngừng: "Chủ mưu với tòng phạm gì chứ, nói nghe cứ như tôi xúi giục cậu phạm tội tày đình vậy… Dù chúng ta không còn quan hệ hợp pháp nữa, nhưng lên giường với nhau cũng không phải là hành vi phi pháp đâu. Mà rốt cuộc hôm qua cậu uống nhiều vậy làm gì?"
"Tôi có bệnh đấy, không bệnh cũng chẳng thể hồ đồ đến mức bị anh dụ dỗ… Tôi uống của tôi, tối qua anh quản tôi làm gì?" Ngu Tử vò đầu bứt tóc.
Lê Trác Cẩn mở tủ quần áo, tiện tay lấy ra một chiếc sơ mi, quay đầu lại tiếp tục lý sự cùn: "Vậy nên lỗi là do cậu uống rượu, nếu cậu không uống, tôi sẽ không tò mò đi xuống lầu, nếu tôi không xuống lầu, tôi sẽ không uống rượu, nếu tôi không uống say thì sẽ không mất trí mà hôn cậu, vậy thì bây giờ cũng không có chuyện hai ta cãi vã vô nghĩa ở đây."
Ngu Tử nghe mà cạn lời: "Sao anh không truy từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa hay Nữ Oa nặn người luôn đi? Theo tôi thấy, lỗi lớn nhất là do anh để cái tủ rượu trong nhà, nếu không có tủ rượu thì tôi đã không uống! Hoặc thôi, nếu anh đã uống say thì ít nhất cũng nên giữ hình tượng một chút, đừng có đi hôn bừa người ta… Sao anh không đặt một cái tủ sách ở đó để nâng cao văn hóa bản thân đi?"
"Ừ nhỉ, người có văn hóa thì tủ sách chắc chắn sẽ để cạnh phòng ăn." Lê Trác Cẩn vứt chiếc sơ mi cho Ngu Tử, nhướng mày cười: "Mà sao tôi phải nghe lời cậu đi lấy quần áo? Cậu còn nợ tôi một chiếc sơ mi lần trước mượn chưa trả đấy."
Nhắc đến chiếc sơ mi đó, Ngu Tử trợn mắt: "Hôm đó tôi đã vứt vào thùng rác rồi."
Lê Trác Cẩn bật cười: "Bình thường thì keo kiệt, vậy mà đối với đồ của tôi lại rộng rãi ghê."
"Không có gì đâu, tôi luôn rộng rãi với người ngoài." Ngu Tử nhìn chiếc sơ mi trước mặt mà do dự, rồi nói tiếp: "Anh không thể lấy cho tôi một cái áo choàng tắm sao? Một cái sơ mi thì tính là gì, trông chẳng khác nào kiểu tình thú sau khi xong chuyện cả… Anh qua phòng tôi lấy áo choàng giúp tôi đi, đỡ phải để bụng chuyện tôi mặc đồ của anh."
Tiếng động vang lên từ hướng phòng tắm, Lê Trác Cẩn dậy sớm hơn vừa bước ra, nhìn thấy Ngu Tử đang mở mắt với vẻ mặt chết lặng, anh hơi khựng lại, có chút khó xử.
Không biết nên nói gì, Lê Trác Cẩn trầm ngâm một lúc, rồi bỗng nhiên nảy ra một câu: "Tối qua kỹ thuật của tôi không tệ nhỉ?"
Ngu Tử cạn lời, im lặng vài giây rồi mới nói: "Coi trọng phản hồi khách hàng thế này, tôi có nên đưa anh một trăm tệ không?"
Lê Trác Cẩn dừng lại một chút, rồi nhướng mày: "Tôi chỉ đáng giá một trăm tệ thôi à?"
Ngu Tử cảm thấy nếu tiếp tục nói kiểu này sẽ giống như đang "Thả thính", vì vậy cậu đổi giọng: "... Anh bị hâm à?"
Lê Trác Cẩn suy nghĩ một chút, cảm thấy mình đúng là hơi bất thường, nên anh nói: "Có lẽ tôi vẫn còn chưa tỉnh rượu."
Ngu Tử vừa chậm rãi ngồi dậy, chăn chỉ che đến eo, tấm lưng trần dựa vào đầu giường. Nghe câu đó của Lê Trác Cẩn, cậu bật cười vì tức: "Làm sao tôi có thể ngờ được rằng anh say rồi lại không kiềm chế nổi mà dụ dỗ tôi? Nếu biết trước, tôi chắc chắn sẽ không rót ly đó cho anh... Anh đúng là bị hâm, tối qua dụ dỗ tôi làm gì?"
Lê Trác Cẩn chậc một tiếng: "Coi như là tôi chủ động đi..."
"Cái gì mà "Coi như"? Rõ ràng là anh chủ động." Ngu Tử không cho anh cơ hội lươn lẹo.
Lê Trác Cẩn: "... Vậy suy cho cùng, không phải tôi ép buộc cậu, đúng không? Dù tôi có dụ dỗ cậu đi nữa, cậu phối hợp với tôi làm gì?"
Nếu không phải vì bây giờ đang không mặc quần áo, cử động bất tiện, Ngu Tử thật sự rất muốn đá cho Lê Trác Cẩn một cú: "Tôi uống nhiều quá rồi! Anh chỉ uống có nửa ly, còn tôi thì nốc hết hơn hai chai, đầu óc không tỉnh táo nên mới bị anh dắt mũi. Cùng lắm tôi cũng chỉ là tòng phạm bị xúi giục, anh là chủ mưu mà còn có mặt mũi trách tôi… Không nói với anh nữa, lấy cho tôi bộ đồ đi."
"Tôi có bệnh đấy, không bệnh cũng chẳng thể hồ đồ đến mức bị anh dụ dỗ… Tôi uống của tôi, tối qua anh quản tôi làm gì?" Ngu Tử vò đầu bứt tóc.
Lê Trác Cẩn mở tủ quần áo, tiện tay lấy ra một chiếc sơ mi, quay đầu lại tiếp tục lý sự cùn: "Vậy nên lỗi là do cậu uống rượu, nếu cậu không uống, tôi sẽ không tò mò đi xuống lầu, nếu tôi không xuống lầu, tôi sẽ không uống rượu, nếu tôi không uống say thì sẽ không mất trí mà hôn cậu, vậy thì bây giờ cũng không có chuyện hai ta cãi vã vô nghĩa ở đây."
"Ừ nhỉ, người có văn hóa thì tủ sách chắc chắn sẽ để cạnh phòng ăn." Lê Trác Cẩn vứt chiếc sơ mi cho Ngu Tử, nhướng mày cười: "Mà sao tôi phải nghe lời cậu đi lấy quần áo? Cậu còn nợ tôi một chiếc sơ mi lần trước mượn chưa trả đấy."
Nhắc đến chiếc sơ mi đó, Ngu Tử trợn mắt: "Hôm đó tôi đã vứt vào thùng rác rồi."
Lê Trác Cẩn bật cười: "Bình thường thì keo kiệt, vậy mà đối với đồ của tôi lại rộng rãi ghê."
"Không có gì đâu, tôi luôn rộng rãi với người ngoài." Ngu Tử nhìn chiếc sơ mi trước mặt mà do dự, rồi nói tiếp: "Anh không thể lấy cho tôi một cái áo choàng tắm sao? Một cái sơ mi thì tính là gì, trông chẳng khác nào kiểu tình thú sau khi xong chuyện cả… Anh qua phòng tôi lấy áo choàng giúp tôi đi, đỡ phải để bụng chuyện tôi mặc đồ của anh."
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
