TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Lê Trác Cẩn nhướng mày: "Cậu nghiện sai khiến tôi rồi à? Mơ đi! Nếu chê cái áo này, cậu có thể không mặc, dù sao cũng chẳng phải chưa từng thấy, cậu còn lo tôi nhìn nhiều mà chiếm lợi à… Còn nữa, sao cậu cứ thích ném gối vậy, đây là kiểu tình thú gì hả?"

Ngu Tử tức quá, túm lấy cái gối bên cạnh ném thẳng vào Lê Trác Cẩn. Anh chụp lấy, còn cầm trên tay vỗ vỗ như ra vẻ suy nghĩ, miệng tiếp tục nói: "Hay là thế này, cậu trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi, thừa nhận tối qua tôi làm cậu hài lòng, tôi sẽ miễn cưỡng đi lấy đồ giúp cậu?"

"Ấu trĩ." Ngu Tử chê bai: "Thầy Lê này, anh tự ti đến mức nào mà cứ bám vào chuyện này mãi thế? Tôi là người từng nhận tiền bịt miệng, giờ có thể nói gì đây? Dù chỉ vì nguyên tắc làm việc, tôi cũng không tiện nói thật đâu."

Lê Trác Cẩn chăm chú quan sát sắc mặt của Ngu Tử.

Sau đó đành chịu thua.

Chỉ cần Ngu Tử không có suy nghĩ "Tôi đang diễn", thì dù cậu có nói dối cũng sẽ giữ được vẻ mặt tự nhiên không chút sơ hở. Dù sao thì, "Nghiêm túc nói bừa" đối với Ngu Tử vốn không phải là chuyển môn của diễn viên, cậu trời sinh đã có chút lưu manh như thế rồi.

Điều này khiến Lê Trác Cẩn vốn có tinh thần hiếu thắng cao ngút trời cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lần trước, anh đã phải chuyển khoản mới khiến Ngu Tử đổi lời. Cậu nhận tiền rồi thì cũng không nói kỹ thuật của anh tệ nữa, nhưng Lê Trác Cẩn vẫn muốn nghe một câu thừa nhận chân thành từ Ngu Tử hơn…

Ngu Tử miễn cưỡng mặc chiếc sơ mi vào. Lần này, “Di chứng” trên cơ thể cậu đỡ hơn so với lần trước, dù vẫn còn chút mệt mỏi nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được, không đến mức phải nhích từng chút khi rời giường như lần trước.

Nhưng có một chuyện không khác mấy so với lần trước, dù lần này có dầu dưỡng da thay thế cái kia, nhưng trong nhà vẫn không có bao.

Tối qua, khi chợt nhớ ra điều này và định cảnh báo Lê Trác Cẩn đừng làm bừa, thì đã quá muộn. Ngu Tử dứt khoát chấp nhận thực tế, không muốn phá hỏng bầu không khí khi đó.

Những quyết định đưa ra khi đầu óc không tỉnh táo thì bây giờ, khi tỉnh rồi, cậu phải gánh hậu quả.

Ngu Tử đứng dậy, cúi đầu nhìn thứ lộn xộn vướng víu giữa hai chân, rồi tức tối trừng mắt nhìn Lê Trác Cẩn: “Thu dọn xong hành lý thì cút nhanh đi, đừng nói là còn định ở lại ăn trưa đấy.”

Lê Trác Cẩn thấy cậu bỗng dưng nổi cáu, nhớ lại động tác cậu vừa làm mấy giây trước, ánh mắt theo bản năng lướt xuống phần không được vạt áo che kín.

Sau đó, anh ho nhẹ một tiếng: “Nói cứ như cậu từng mời tôi ăn trưa ấy… Tối qua thì có tiếp đãi tôi một nửa ly rượu, mà cũng thành ra thế này rồi.”

“Mắt anh nhìn đi đâu đấy, cẩn thận lại bị lên lẹo mắt!” Ngu Tử vừa nói vừa quay người rời khỏi phòng ngủ của Lê Trác Cẩn, nhưng mới đi được hai bước đã quay lại, nhíu mày nhìn về phía cửa sổ sát đất trong phòng.

Lê Trác Cẩn: “Sao vậy?”

Ngu Tử nhớ lại một chút: “Lần trước cũng không kéo rèm đúng không?”

Lê Trác Cẩn cũng hơi sững lại: “... Đúng. Nhưng chắc không sao đâu. Cửa sổ này nhìn ra một hồ nước, sau đó là rừng núi, không có ai sống ở đó. Hơn nữa, kính cửa sổ là loại đặc biệt, buổi tối nếu trong phòng bật đèn thì từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy mặt kính phản chiếu, không thể thấy bên trong.”

Tối qua, trước khi hai người quấn lấy nhau, Lê Trác Cẩn có dọn hành lý trong phòng, nên lúc lên giường thì đèn vẫn bật. Mãi đến khi ngủ, anh mới tiện tay tắt đi.

Nhưng lần trước thì khác… Khi ấy họ vội vàng, lại vô thức có chút tâm lý né tránh, nên không bật đèn.

Ngu Tử cau mày suy nghĩ, rồi cũng nói: “Chắc không sao.”

Phía đối diện hồ là rừng cây, nhìn qua không thấy bóng dáng ngôi nhà nào khác. Muốn đen đủi đến mức bị ai đó nhìn thấy đúng lúc đó thì cũng khó xảy ra.

11

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.