0 chữ
Chương 25
Chương 25
Tửu lượng của Ngu Tử tốt đến mức cậu đã uống hết hai chai rượu nhẹ trước đó, bây giờ lại uống hơn nửa chai whisky Scotland, đến tận lúc này mới bắt đầu cảm thấy hơi chếnh choáng.
Còn Lê Trác Cẩn thì đã bắt đầu mơ màng rồi.
Anh hoa mắt đặt chai rượu xuống, chống tay lên quầy bar đứng dậy: “Tôi đúng là thừa hơi xuống đây…”
Ngu Tử lười nhác nhìn, chẳng định giúp đỡ, ngược lại còn có hứng thú muốn xem Lê Trác Cẩn có đi thẳng nổi không: “Anh đi thử một đường thẳng xem nào?”
Lê Trác Cẩn không đến nỗi say đứ đừ, nhưng Ngu Tử đang hóng hớt rõ rành rành thế này, dù có là con lợn cũng nghe ra được.
“Cậu đúng là…” Lê Trác Cẩn dở khóc dở cười.
Anh biết Ngu Tử đang chờ mình đi xiêu vẹo rồi cười nhạo, nên dứt khoát tóm lấy cánh tay cậu, rất đương nhiên mà nói: “Đỡ tôi.”
Lúc này, Ngu Tử vốn đang dựa vào quầy bar, người mềm nhũn như không có xương. Đúng lúc tay cầm ly rượu bị Lê Trác Cẩn túm lấy, ly rượu tuột khỏi tay cậu, trong quá trình rơi xuống, rượu và đá văng ra, cuối cùng chiếc ly rơi xuống sàn.
Chất lượng ly khá tốt, không bị vỡ, chỉ là quần của Ngu Tử bị rượu và đá làm ướt sũng, lạnh buốt.
Ngu Tử rít một hơi, trừng mắt nhìn Lê Trác Cẩn: “Tôi cũng thấy anh xuống đây đúng là thừa thãi đấy. Không lo thu dọn hành lý, tửu lượng kém thế còn hóng hớt. Buông ra, tự mình lên lầu đi, tôi không làm không công đâu…”
Lê Trác Cẩn nhìn đôi môi mỏng của Ngu Tử khẽ mở rồi khép, ánh nước lấp lánh, phớt hồng vì hơi men. Không hiểu sao trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh lọ dầu dưỡng da mình nhìn thấy khi dọn đồ trên lầu… Và rồi, cảnh tượng đêm hai người đều bị bỏ thuốc bỗng dưng ùa về.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ban đầu đêm đó, đúng là anh làm không tốt. Ngu Tử vừa bám lấy anh, vừa nghiến răng mắng mỏ, khiến anh cũng cuống quýt theo. Lê Trác Cẩn khi ấy không nghĩ ra cách nào khác, chỉ có thể thuận theo bản năng, dùng nụ hôn chặn lại tiếng nức nở nơi môi cậu.
Giống như bây giờ…
Một cơn choáng váng từ men rượu tràn lên não, Lê Trác Cẩn nghiêng người xuống, chặn ngang môi Ngu Tử, cắt đứt những lời còn dang dở.
Ngu Tử chớp mắt, ngây người.
Lại chớp mắt.
Rồi cậu hoàn hồn, mạnh tay đẩy Lê Trác Cẩn ra.
Lê Trác Cẩn bị đẩy ngã xuống sàn, dường như cũng hơi bất ngờ. Vài giây sau, anh bất giác bật cười.
Ngu Tử bực bội với lấy ly rượu trên quầy, một hơi uống sạch. Nhưng khi chất lỏng chảy qua cổ họng, không có cảm giác lạnh của đá, cậu mới chợt nhận ra...
Đây là ly rượu của Lê Trác Cẩn ban nãy!
"Đậu..." Ngu Tử lại đặt ly rượu xuống.
Sau đó, cậu nghe thấy Lê Trác Cẩn chậm rãi nói: "Trong phòng tôi còn một chai dầu dưỡng da."
Ngu Tử khựng lại, nghiến răng một chút rồi nhìn chằm chằm vào Lê Trác Cẩn.
Lê Trác Cẩn đứng dậy khỏi sàn nhà, tiến lại gần và hôn cậu lần nữa.
Lần này, Ngu Tử không đẩy anh ra.
Hai người dựa vào men say quấn lấy nhau, loạng choạng bước lên lầu. Chiếc áo sơ mi bị kéo đứt cúc rơi lại gần quầy bar, quần dài nằm vắt trên bậc cầu thang. Cả hai vào phòng tắm trong phòng ngủ của Lê Trác Cẩn, mở chai dầu dưỡng da, những mảnh vải cuối cùng trên người bị dẫm xuống nền gạch lạnh.
Dầu dưỡng bị đổ ra không chút tiết kiệm, Ngu Tử cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của Lê Trác Cẩn, khẽ thì thầm như muốn che giấu điều gì đó: "Nói trước nhé, tôi say rồi..."
Ngón tay của Lê Trác Cẩn khựng lại một chút, sau đó tiếp tục: "Tôi cũng vậy... Xem như ăn mừng ly hôn đi, dù sao cũng uống nhiều rồi."
Cuối cùng cũng ly hôn với đối tượng kết hôn theo hợp đồng, tiếp theo nên tận hưởng cuộc sống tươi đẹp thế nào đây?
Dù thế nào đi nữa, "Lên giường với chồng cũ" chắc chắn không phải là lựa chọn tốt nhất.
Sáng hôm sau, tỉnh lại trên giường của Lê Trác Cẩn, Ngu Tử xoay người, trong cơn đau đầu vì say rượu và sự nhức mỏi toàn thân, cậu chỉ cảm thấy hối hận đến cùng cực.
Còn Lê Trác Cẩn thì đã bắt đầu mơ màng rồi.
Anh hoa mắt đặt chai rượu xuống, chống tay lên quầy bar đứng dậy: “Tôi đúng là thừa hơi xuống đây…”
Ngu Tử lười nhác nhìn, chẳng định giúp đỡ, ngược lại còn có hứng thú muốn xem Lê Trác Cẩn có đi thẳng nổi không: “Anh đi thử một đường thẳng xem nào?”
Lê Trác Cẩn không đến nỗi say đứ đừ, nhưng Ngu Tử đang hóng hớt rõ rành rành thế này, dù có là con lợn cũng nghe ra được.
“Cậu đúng là…” Lê Trác Cẩn dở khóc dở cười.
Anh biết Ngu Tử đang chờ mình đi xiêu vẹo rồi cười nhạo, nên dứt khoát tóm lấy cánh tay cậu, rất đương nhiên mà nói: “Đỡ tôi.”
Chất lượng ly khá tốt, không bị vỡ, chỉ là quần của Ngu Tử bị rượu và đá làm ướt sũng, lạnh buốt.
Ngu Tử rít một hơi, trừng mắt nhìn Lê Trác Cẩn: “Tôi cũng thấy anh xuống đây đúng là thừa thãi đấy. Không lo thu dọn hành lý, tửu lượng kém thế còn hóng hớt. Buông ra, tự mình lên lầu đi, tôi không làm không công đâu…”
Lê Trác Cẩn nhìn đôi môi mỏng của Ngu Tử khẽ mở rồi khép, ánh nước lấp lánh, phớt hồng vì hơi men. Không hiểu sao trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh lọ dầu dưỡng da mình nhìn thấy khi dọn đồ trên lầu… Và rồi, cảnh tượng đêm hai người đều bị bỏ thuốc bỗng dưng ùa về.
Giống như bây giờ…
Một cơn choáng váng từ men rượu tràn lên não, Lê Trác Cẩn nghiêng người xuống, chặn ngang môi Ngu Tử, cắt đứt những lời còn dang dở.
Ngu Tử chớp mắt, ngây người.
Lại chớp mắt.
Rồi cậu hoàn hồn, mạnh tay đẩy Lê Trác Cẩn ra.
Lê Trác Cẩn bị đẩy ngã xuống sàn, dường như cũng hơi bất ngờ. Vài giây sau, anh bất giác bật cười.
Ngu Tử bực bội với lấy ly rượu trên quầy, một hơi uống sạch. Nhưng khi chất lỏng chảy qua cổ họng, không có cảm giác lạnh của đá, cậu mới chợt nhận ra...
"Đậu..." Ngu Tử lại đặt ly rượu xuống.
Sau đó, cậu nghe thấy Lê Trác Cẩn chậm rãi nói: "Trong phòng tôi còn một chai dầu dưỡng da."
Ngu Tử khựng lại, nghiến răng một chút rồi nhìn chằm chằm vào Lê Trác Cẩn.
Lê Trác Cẩn đứng dậy khỏi sàn nhà, tiến lại gần và hôn cậu lần nữa.
Lần này, Ngu Tử không đẩy anh ra.
Hai người dựa vào men say quấn lấy nhau, loạng choạng bước lên lầu. Chiếc áo sơ mi bị kéo đứt cúc rơi lại gần quầy bar, quần dài nằm vắt trên bậc cầu thang. Cả hai vào phòng tắm trong phòng ngủ của Lê Trác Cẩn, mở chai dầu dưỡng da, những mảnh vải cuối cùng trên người bị dẫm xuống nền gạch lạnh.
Dầu dưỡng bị đổ ra không chút tiết kiệm, Ngu Tử cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của Lê Trác Cẩn, khẽ thì thầm như muốn che giấu điều gì đó: "Nói trước nhé, tôi say rồi..."
Ngón tay của Lê Trác Cẩn khựng lại một chút, sau đó tiếp tục: "Tôi cũng vậy... Xem như ăn mừng ly hôn đi, dù sao cũng uống nhiều rồi."
Cuối cùng cũng ly hôn với đối tượng kết hôn theo hợp đồng, tiếp theo nên tận hưởng cuộc sống tươi đẹp thế nào đây?
Dù thế nào đi nữa, "Lên giường với chồng cũ" chắc chắn không phải là lựa chọn tốt nhất.
Sáng hôm sau, tỉnh lại trên giường của Lê Trác Cẩn, Ngu Tử xoay người, trong cơn đau đầu vì say rượu và sự nhức mỏi toàn thân, cậu chỉ cảm thấy hối hận đến cùng cực.
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
