0 chữ
Chương 24
Chương 24
Nói gì thì nói, hai người họ mới ly hôn vào sáng nay. Dù có vui đi nữa, cậu có cần uống đến giờ vẫn chưa dừng không?
Hơn nữa, trên quầy bar hình như đã có hai chai rỗng rồi.
Đây đâu phải ăn mừng, rõ ràng là đang mượn rượu giải sầu mà…
Mang theo chút tò mò rảnh rỗi đầy tính khıêυ khí©h, Lê Trác Cẩn lại quay xuống lầu. Khi Ngu Tử liếc mắt nhìn anh đầy thờ ơ, anh đã trực tiếp kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu.
“Uống nhiều thế này, chẳng lẽ cậu đang buồn vì ly hôn với tôi à?” Lê Trác Cẩn cười híp mắt.
Ngu Tử vốn không định để ý đến anh, nghe vậy không nhịn được mà lười biếng trợn mắt: “Anh thu dọn xong hành lý rồi? Nếu rồi thì mau cút đi.”
“Chưa đâu.” Lê Trác Cẩn không nhanh không chậm nhìn mấy chai rượu rỗng trên quầy bar, có chút bất ngờ: “Một mình cậu uống hết chỗ này? Mà giọng nghe vẫn chưa say lắm, tôi không biết tửu lượng cậu tốt vậy đấy.”
Ngu Tử cảm thấy tình huống này có chút kỳ quặc: “Bây giờ tôi đang ở quán bar, còn anh là kẻ đến tán tỉnh tôi à?”
Lê Trác Cẩn thoáng nghẹn lời, chỉ có thể nói: “… Rượu cậu uống là tôi mua.”
Từ những vật dụng nhỏ như con dao gọt trái cây đến bức tranh hàng triệu treo trên tường cầu thang, mọi thứ trong ngôi nhà này đều do Lê Trác Cẩn đích thân chọn hoặc nhờ người mua về. Năm đó, Ngu Tử hoàn toàn là xách vali vào ở.
Suốt mấy năm qua, Ngu Tử cũng không thêm thắt gì vào không gian chung của ngôi nhà, ngoại trừ đồ ăn trong tủ lạnh.
Rượu trong tủ tất nhiên cũng là do Lê Trác Cẩn mua từ ba năm trước. Nhưng thực tế, anh chưa bao giờ đυ.ng vào chúng, đối với anh, tủ rượu chẳng khác gì một vật trang trí trong nhà, giống bức tranh trên tường hay bình hoa trên bàn.
Lê Trác Cẩn cũng chưa từng ngăn Ngu Tử uống rượu trong nhà. Làm vậy quá nhỏ nhen, chẳng ra dáng chút nào… Dù rằng nếu đổi lại là Ngu Tử, với tính keo kiệt của cậu, chắc chắn sẽ bận tâm đến chuyện này.
Giờ sắp dọn đi rồi, những thứ trong nhà, bất kể giá trị ra sao, Lê Trác Cẩn cũng không định mang theo. Nhà đã để lại cho Ngu Tử, thì trong mắt anh, mọi thứ trong đó đều thuộc về cậu.
Vì thế, lúc này anh cố tình nhắc đến chuyện rượu ai mua, thật ra chỉ vì nhất thời không tìm được cách đáp trả lời của Ngu Tử.
Ngu Tử nghe vậy thì thoáng ngừng lại, sau đó hào phóng rót cho Lê Trác Cẩn một ly: “Vậy anh uống nhiều một chút đi.”
Lê Trác Cẩn: “…”
Anh dứt khoát cầm ly lên uống, vừa uống vừa cảm thấy bản thân xuống đây đúng là bị dở người, quyết định uống xong ly này sẽ quay lại tầng trên tiếp tục thu dọn hành lý.
Nhưng mới uống được nửa ly, anh đột nhiên dừng lại, đặt ly xuống: “Cậu rót cho tôi rượu gì đấy?”
Ngu Tử dựa vào quầy bar, ánh mắt hơi mơ màng nhìn lướt qua chai rượu: “Đây này, whisky Scotland, vị cũng không tệ, chai này bao nhiêu tiền?”
Lê Trác Cẩn nghẹn họng: “Bỏ chuyện giá cả qua một bên, tôi nhớ đây là rượu mạnh…”
Anh cầm lấy chai rượu nhìn thử, nồng độ cồn 45%.
Lê Trác Cẩn: “…”
Lại nhìn sang ly rượu mình vừa đặt xuống, đây là loại ly thủy tinh bình thường, không phải ly uống rượu nhỏ. Khi nãy, Ngu Tử rõ ràng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn thể hiện sự “Hào phóng” nên rót luôn hơn nửa ly. Còn Lê Trác Cẩn khi uống cũng chẳng để ý, cứ thế uống như uống nước, không hề nếm thử chút nào, đã uống hết một nửa.
Nói cách khác, anh cảm thấy mình đang dần say rồi.
Mới nhìn nhãn chai chưa được bao lâu, đầu đã bắt đầu choáng váng.
Ngu Tử cầm ly rượu bỏ thêm đá, chậm rãi nhấp từng ngụm. Lúc này, cậu cũng nhận ra Lê Trác Cẩn có gì đó không đúng, không nhịn được mà bật cười: “Này, lúc nãy thấy anh uống hăng thế, tôi còn tưởng tửu lượng anh ghê gớm lắm, không ngờ mới tí đã đỏ mặt rồi.”
Bình thường họ không uống rượu cùng nhau, Lê Trác Cẩn không biết tửu lượng của Ngu Tử, mà Ngu Tử cũng chẳng rõ tửu lượng Lê Trác Cẩn dở đến mức nào.
Hơn nữa, trên quầy bar hình như đã có hai chai rỗng rồi.
Đây đâu phải ăn mừng, rõ ràng là đang mượn rượu giải sầu mà…
Mang theo chút tò mò rảnh rỗi đầy tính khıêυ khí©h, Lê Trác Cẩn lại quay xuống lầu. Khi Ngu Tử liếc mắt nhìn anh đầy thờ ơ, anh đã trực tiếp kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu.
“Uống nhiều thế này, chẳng lẽ cậu đang buồn vì ly hôn với tôi à?” Lê Trác Cẩn cười híp mắt.
Ngu Tử vốn không định để ý đến anh, nghe vậy không nhịn được mà lười biếng trợn mắt: “Anh thu dọn xong hành lý rồi? Nếu rồi thì mau cút đi.”
“Chưa đâu.” Lê Trác Cẩn không nhanh không chậm nhìn mấy chai rượu rỗng trên quầy bar, có chút bất ngờ: “Một mình cậu uống hết chỗ này? Mà giọng nghe vẫn chưa say lắm, tôi không biết tửu lượng cậu tốt vậy đấy.”
Lê Trác Cẩn thoáng nghẹn lời, chỉ có thể nói: “… Rượu cậu uống là tôi mua.”
Từ những vật dụng nhỏ như con dao gọt trái cây đến bức tranh hàng triệu treo trên tường cầu thang, mọi thứ trong ngôi nhà này đều do Lê Trác Cẩn đích thân chọn hoặc nhờ người mua về. Năm đó, Ngu Tử hoàn toàn là xách vali vào ở.
Suốt mấy năm qua, Ngu Tử cũng không thêm thắt gì vào không gian chung của ngôi nhà, ngoại trừ đồ ăn trong tủ lạnh.
Rượu trong tủ tất nhiên cũng là do Lê Trác Cẩn mua từ ba năm trước. Nhưng thực tế, anh chưa bao giờ đυ.ng vào chúng, đối với anh, tủ rượu chẳng khác gì một vật trang trí trong nhà, giống bức tranh trên tường hay bình hoa trên bàn.
Lê Trác Cẩn cũng chưa từng ngăn Ngu Tử uống rượu trong nhà. Làm vậy quá nhỏ nhen, chẳng ra dáng chút nào… Dù rằng nếu đổi lại là Ngu Tử, với tính keo kiệt của cậu, chắc chắn sẽ bận tâm đến chuyện này.
Vì thế, lúc này anh cố tình nhắc đến chuyện rượu ai mua, thật ra chỉ vì nhất thời không tìm được cách đáp trả lời của Ngu Tử.
Ngu Tử nghe vậy thì thoáng ngừng lại, sau đó hào phóng rót cho Lê Trác Cẩn một ly: “Vậy anh uống nhiều một chút đi.”
Lê Trác Cẩn: “…”
Anh dứt khoát cầm ly lên uống, vừa uống vừa cảm thấy bản thân xuống đây đúng là bị dở người, quyết định uống xong ly này sẽ quay lại tầng trên tiếp tục thu dọn hành lý.
Nhưng mới uống được nửa ly, anh đột nhiên dừng lại, đặt ly xuống: “Cậu rót cho tôi rượu gì đấy?”
Ngu Tử dựa vào quầy bar, ánh mắt hơi mơ màng nhìn lướt qua chai rượu: “Đây này, whisky Scotland, vị cũng không tệ, chai này bao nhiêu tiền?”
Anh cầm lấy chai rượu nhìn thử, nồng độ cồn 45%.
Lê Trác Cẩn: “…”
Lại nhìn sang ly rượu mình vừa đặt xuống, đây là loại ly thủy tinh bình thường, không phải ly uống rượu nhỏ. Khi nãy, Ngu Tử rõ ràng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ muốn thể hiện sự “Hào phóng” nên rót luôn hơn nửa ly. Còn Lê Trác Cẩn khi uống cũng chẳng để ý, cứ thế uống như uống nước, không hề nếm thử chút nào, đã uống hết một nửa.
Nói cách khác, anh cảm thấy mình đang dần say rồi.
Mới nhìn nhãn chai chưa được bao lâu, đầu đã bắt đầu choáng váng.
Ngu Tử cầm ly rượu bỏ thêm đá, chậm rãi nhấp từng ngụm. Lúc này, cậu cũng nhận ra Lê Trác Cẩn có gì đó không đúng, không nhịn được mà bật cười: “Này, lúc nãy thấy anh uống hăng thế, tôi còn tưởng tửu lượng anh ghê gớm lắm, không ngờ mới tí đã đỏ mặt rồi.”
Bình thường họ không uống rượu cùng nhau, Lê Trác Cẩn không biết tửu lượng của Ngu Tử, mà Ngu Tử cũng chẳng rõ tửu lượng Lê Trác Cẩn dở đến mức nào.
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
