0 chữ
Chương 23
Chương 23
Hôm nay thời tiết rất đẹp, thủ tục ly hôn cũng diễn ra suôn sẻ, chẳng có rắc rối gì.
Vừa cầm trên tay tờ giấy chứng nhận ly hôn còn mới tinh, chưa đầy vài phút sau, Ngu Tử đã nhận được mười triệu tệ “Tiền bồi thường”, lập tức cảm thấy cả người sảng khoái hơn hẳn.
Dù bây giờ cậu không thiếu mười triệu này, nhưng Ngu Tử luôn trân trọng từng đồng tiền vào tài khoản.
Hơn nữa, số tiền này đến cũng đồng nghĩa với việc cậu và Lê Trác Cẩn đã chính thức kết thúc hoàn toàn, từ nay không còn liên quan gì nữa, không cần phải bận tâm chuyện thỏa thuận nữa, tự do nhẹ nhõm.
Ra khỏi văn phòng luật sư, Ngu Tử đẩy nhẹ kính râm, nhìn sang Lê Trác Cẩn: “Ly hôn vui vẻ nhé, thầy Lê. Bao giờ anh mới dọn hết đồ của anh khỏi nhà tôi?”
Ngôi nhà họ từng sống chung ba năm trước đó, theo thỏa thuận trước hôn nhân, đã được sang tên cho Ngu Tử từ lâu.
Bây giờ vừa ly hôn xong, chủ nhà lập tức đuổi khách cũ.
Lê Trác Cẩn khẽ tặc lưỡi: “Mai. Chiều nay tôi còn có việc, tối về thu dọn, sáng mai sẽ dọn đi. Cậu định thu phí trọ tôi một đêm à?”
Ngu Tử cười híp mắt: “Cũng không đến mức đó, chỉ là hơi tiếc thôi, tôi cứ tưởng anh sẽ nhớ mà thu dọn đồ trước.”
“Người tiếc phải là cậu vì cậu quên nhắc tôi trước chứ gì.” Lê Trác Cẩn châm chọc.
Cả hai chia tay trước văn phòng luật sư, Lê Trác Cẩn có một lịch trình, còn Ngu Tử định về nhà.
Nhưng giữa đường, cậu lại nhận được điện thoại từ viện điều dưỡng, thế là bảo trợ lý Hà Hòa đổi hướng, chở cậu đến đó.
Ba năm trước, gia đình Ngu Tử nợ nần chồng chất, Ngu Phong, người cha đơn thân mà cậu nương tựa từ nhỏ trở thành người thực vật, suốt những năm qua nằm trên giường bệnh, sống nhờ máy thở, không có dấu hiệu tỉnh lại cũng chẳng xấu đi.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, tim của ông ấy lại đột ngột ngừng đập. Viện điều dưỡng vừa cấp cứu vừa gọi cho người giám hộ là Ngu Tử.
Khi cậu đến nơi, Ngu Phong đã được cứu sống, đưa về phòng bệnh theo dõi sát sao, chẳng khác gì trạng thái của một người thực vật trước đó.
Ngu Tử ở lại viện điều dưỡng suốt buổi chiều, sau đó trở về nhà trong sự mệt mỏi vô cớ.
Lê Trác Cẩn vẫn chưa quay lại thu dọn đồ đạc, căn nhà lúc này trống trải lạnh lẽo. Ngu Tử đặt giấy chứng nhận ly hôn vào phòng ngủ, tưới nước cho cây phát tài, rồi nhàn rỗi bước xuống tầng, mở tủ rượu cạnh phòng ăn, ngồi xuống quầy bar uống một mình.
Lê Trác Cẩn về đến nhà thì trời đã tối, Ngu Tử vẫn còn uống rượu, chỉ là giờ cậu đã lấy thêm một đĩa hạt khô để nhắm.
“Ly hôn thôi mà cũng vui đến mức này? Còn đặc biệt uống rượu ăn mừng?” Lê Trác Cẩn liếc nhìn Ngu Tử đang lười biếng dựa vào quầy bar.
Ngu Tử hừ nhẹ một tiếng, không đáp.
Cậu có một gương mặt đẹp, đôi mắt đào hoa mờ ảo ngay cả khi không cười cũng tựa như ẩn chứa tình ý. Chỉ một ánh mắt lướt qua thôi đã dễ dàng khiến người bị nhìn có cảm giác mình là người đặc biệt trong lòng cậu.
Cậu ngồi cạnh quầy bar, xung quanh chỉ có vài chiếc đèn chiếu sáng lờ mờ trên trần. Gương mặt lúc này hơi uể oải, nhuốm một lớp ánh sáng ấm áp trầm lắng, lại thêm chút lười biếng và suy sụp, giống như một con yêu quỷ bị rượu tưới say, chỉ chờ ai đó châm thêm điếu thuốc cho mình...
Lê Trác Cẩn để đầu óc miên man một chút rồi thu lại ánh nhìn, không để ý đến cậu nữa, trực tiếp lên phòng thu dọn đồ đạc.
Khi thu dọn đến phòng tắm, Lê Trác Cẩn mở tủ gương, nhìn thấy một chai dầu dưỡng da vừa mới mở nắp nhưng chưa dùng lần nào, bèn khựng lại.
Trước đây anh từng cảm thấy loại dầu dưỡng này dùng khá tốt, nhưng từ sau khi vô tình ngủ với Ngu Tử, cứ nhìn thấy nó là lại có cảm giác là lạ, chẳng còn muốn thoa lên mặt nữa.
Lúc này lại trông thấy nó, Lê Trác Cẩn bất giác nhớ đến dáng vẻ của Ngu Tử dưới quầy bar ban nãy.
Vừa cầm trên tay tờ giấy chứng nhận ly hôn còn mới tinh, chưa đầy vài phút sau, Ngu Tử đã nhận được mười triệu tệ “Tiền bồi thường”, lập tức cảm thấy cả người sảng khoái hơn hẳn.
Dù bây giờ cậu không thiếu mười triệu này, nhưng Ngu Tử luôn trân trọng từng đồng tiền vào tài khoản.
Hơn nữa, số tiền này đến cũng đồng nghĩa với việc cậu và Lê Trác Cẩn đã chính thức kết thúc hoàn toàn, từ nay không còn liên quan gì nữa, không cần phải bận tâm chuyện thỏa thuận nữa, tự do nhẹ nhõm.
Ra khỏi văn phòng luật sư, Ngu Tử đẩy nhẹ kính râm, nhìn sang Lê Trác Cẩn: “Ly hôn vui vẻ nhé, thầy Lê. Bao giờ anh mới dọn hết đồ của anh khỏi nhà tôi?”
Ngôi nhà họ từng sống chung ba năm trước đó, theo thỏa thuận trước hôn nhân, đã được sang tên cho Ngu Tử từ lâu.
Lê Trác Cẩn khẽ tặc lưỡi: “Mai. Chiều nay tôi còn có việc, tối về thu dọn, sáng mai sẽ dọn đi. Cậu định thu phí trọ tôi một đêm à?”
Ngu Tử cười híp mắt: “Cũng không đến mức đó, chỉ là hơi tiếc thôi, tôi cứ tưởng anh sẽ nhớ mà thu dọn đồ trước.”
“Người tiếc phải là cậu vì cậu quên nhắc tôi trước chứ gì.” Lê Trác Cẩn châm chọc.
Cả hai chia tay trước văn phòng luật sư, Lê Trác Cẩn có một lịch trình, còn Ngu Tử định về nhà.
Nhưng giữa đường, cậu lại nhận được điện thoại từ viện điều dưỡng, thế là bảo trợ lý Hà Hòa đổi hướng, chở cậu đến đó.
Ba năm trước, gia đình Ngu Tử nợ nần chồng chất, Ngu Phong, người cha đơn thân mà cậu nương tựa từ nhỏ trở thành người thực vật, suốt những năm qua nằm trên giường bệnh, sống nhờ máy thở, không có dấu hiệu tỉnh lại cũng chẳng xấu đi.
Khi cậu đến nơi, Ngu Phong đã được cứu sống, đưa về phòng bệnh theo dõi sát sao, chẳng khác gì trạng thái của một người thực vật trước đó.
Ngu Tử ở lại viện điều dưỡng suốt buổi chiều, sau đó trở về nhà trong sự mệt mỏi vô cớ.
Lê Trác Cẩn vẫn chưa quay lại thu dọn đồ đạc, căn nhà lúc này trống trải lạnh lẽo. Ngu Tử đặt giấy chứng nhận ly hôn vào phòng ngủ, tưới nước cho cây phát tài, rồi nhàn rỗi bước xuống tầng, mở tủ rượu cạnh phòng ăn, ngồi xuống quầy bar uống một mình.
Lê Trác Cẩn về đến nhà thì trời đã tối, Ngu Tử vẫn còn uống rượu, chỉ là giờ cậu đã lấy thêm một đĩa hạt khô để nhắm.
Ngu Tử hừ nhẹ một tiếng, không đáp.
Cậu có một gương mặt đẹp, đôi mắt đào hoa mờ ảo ngay cả khi không cười cũng tựa như ẩn chứa tình ý. Chỉ một ánh mắt lướt qua thôi đã dễ dàng khiến người bị nhìn có cảm giác mình là người đặc biệt trong lòng cậu.
Cậu ngồi cạnh quầy bar, xung quanh chỉ có vài chiếc đèn chiếu sáng lờ mờ trên trần. Gương mặt lúc này hơi uể oải, nhuốm một lớp ánh sáng ấm áp trầm lắng, lại thêm chút lười biếng và suy sụp, giống như một con yêu quỷ bị rượu tưới say, chỉ chờ ai đó châm thêm điếu thuốc cho mình...
Lê Trác Cẩn để đầu óc miên man một chút rồi thu lại ánh nhìn, không để ý đến cậu nữa, trực tiếp lên phòng thu dọn đồ đạc.
Khi thu dọn đến phòng tắm, Lê Trác Cẩn mở tủ gương, nhìn thấy một chai dầu dưỡng da vừa mới mở nắp nhưng chưa dùng lần nào, bèn khựng lại.
Trước đây anh từng cảm thấy loại dầu dưỡng này dùng khá tốt, nhưng từ sau khi vô tình ngủ với Ngu Tử, cứ nhìn thấy nó là lại có cảm giác là lạ, chẳng còn muốn thoa lên mặt nữa.
Lúc này lại trông thấy nó, Lê Trác Cẩn bất giác nhớ đến dáng vẻ của Ngu Tử dưới quầy bar ban nãy.
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
