0 chữ
Chương 22
Chương 22
“Ông bà nội tôi giữ tinh thần dòng tộc, đã nhận lại các người. Ba năm trước, tôi bị ràng buộc bởi gia quy, cũng đã nhẫn nhịn các người. Nhưng bây giờ, tôi không còn cần các người nữa. Vậy cớ gì tôi vẫn phải nhẫn nhịn?”
Lời vừa dứt, cả phòng ăn chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng Ngu Tử ăn uống nhè nhẹ.
Mẹ của Lê Tử Dương nhìn về phía Thẩm Ngọc Quân, hy vọng với tư cách là mẹ ruột của Lê Trác Cẩn, bà ấy có thể nói giúp: “Ngọc Quân… Dù thế nào đi nữa, thím vẫn thích náo nhiệt mà…”
“Thím” chính là bà nội của Lê Trác Cẩn, bà cụ đang bệnh nặng. Dù biết rõ chi bên có tâm tư riêng nhưng vì lòng dạ không đủ cứng rắn để đuổi họ đi, trong tư tưởng cũ kỹ, bà cụ vẫn cảm thấy gia đình đông đúc mới là tốt.
Thẩm Ngọc Quân tu hành pháp môn giữ miệng, mỗi ngày tối đa chỉ nói ba câu. Hôm nay bà ấy vẫn chưa dùng hết số câu đó, nhưng lúc này khi bị gọi tên, bà ấy cũng chỉ mỉm cười bất lực mà không đáp lại.
Lê Trác Cẩn cười nhạt, nhìn về phía những người họ Lê còn lại: “Vậy nên, nể mặt bà nội, chỉ cần các người không tiếp tục nhảy nhót làm loạn, tôi cũng lười chấp nhặt. Hiểu chưa?”
Đương nhiên, những người nhà họ Lê chỉ có thể “Hiểu”, tất cả đều yên phận, dõi theo cảnh tượng nhà ba người nhà Lê Tử Dương với gương mặt viết đầy hai chữ “Phẫn nộ” và “Hối hận” bị hai quản gia khách sáo tiễn ra khỏi nhà tổ họ Lê.
Sau đó, Lê Trác Cẩn chỉ thản nhiên nói: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Bữa ăn kết thúc, tiệc gia đình khép lại. Lê Trác Cẩn đưa Ngu Tử lên lầu chào tạm biệt bà nội, sau đó cũng nói lời từ biệt với Thẩm Ngọc Quân, rồi cùng Ngu Tử rời khỏi nhà tổ họ Lê.
Ngồi vào xe, Lê Trác Cẩn mới hỏi: “Cậu đưa thẳng kẻ bỏ thuốc cậu đến đồn cảnh sát à?”
Ngu Tử lấy chiếc hộp nhung mà Thẩm Ngọc Quân vừa tặng từ trong túi áo khoác ra, gật đầu: “Ừ, chẳng phải lúc nãy Lê Tử Dương đã nói rồi sao.”
“Có chút bất ngờ về cách cậu xử lý, nên tôi xác nhận lại thôi.” Lê Trác Cẩn khởi động xe: “Lần này mẹ tôi lại tặng cậu cái gì?”
Ngu Tử mở hộp nhung, khóe mắt cong lên đầy vui vẻ: “Trâm cài sapphire, viên đá to lắm, rất đẹp.”
Lê Trác Cẩn liếc qua, bâng quơ nói: “Tự nhiên thấy, mẹ tôi tặng cậu nhiều quà như vậy mà tôi vẫn chưa đòi lại, tính tổng giá trị chắc vượt xa mười triệu tệ tiền bồi thường ly hôn mà tôi hứa với cậu rồi. Hay là tôi xù luôn số đó nhỉ?”
Ngu Tử cất trâm cài lại vào hộp, đáp có lý có tình: “Nhưng mấy năm nay giá trị con người tôi tăng vọt, tiền công theo giờ cũng không còn như ba năm trước nữa. Hay là tiện thể nâng cát-xê cho tôi luôn đi?”
Lê Trác Cẩn nhướng mày: “Chỉ với diễn xuất của cậu, e rằng tôi còn phải tính phí tổn thất tinh thần ấy chứ.”
“Dù sao thì tôi cũng diễn rất được lòng mẹ và bà nội anh, vậy là đáng tin lắm rồi đúng không?” Ngu Tử nghịch hộp nhung trong tay.
Nhắc đến chuyện này, Lê Trác Cẩn khẽ tặc lưỡi, thật ra cũng thấy hơi đau đầu, bà nội và mẹ anh, đặc biệt là mẹ anh thật sự rất thích Ngu Tử. Bình thường có món gì đẹp, ví dụ như chiếc trâm cài trên tay Ngu Tử bây giờ, chỉ cần thấy hợp với cậu, mẹ anh đều mua về, chờ Ngu Tử quay lại nhà họ Lê để tặng.
Tình huống này có chút nằm ngoài dự đoán của Lê Trác Cẩn.
Hiện giờ, nhà họ Lê đã nằm trong tay anh, những cái gọi là gia quy cũng chẳng còn ràng buộc anh được nữa, thích thì giữ, không thích thì bỏ. Vì vậy, anh không cần để tâm đến sự nghi kỵ của đám chi bên. Mấy ngày nữa ly hôn với Ngu Tử, anh càng không cần giải thích với họ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc hôn nhân này vẫn phải kết thúc.
Thoáng chốc, năm ngày trôi qua.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thỏa thuận của Lê Trác Cẩn và Ngu Tử, cũng là ngày họ đã hẹn để làm thủ tục ly hôn.
Lời vừa dứt, cả phòng ăn chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng Ngu Tử ăn uống nhè nhẹ.
Mẹ của Lê Tử Dương nhìn về phía Thẩm Ngọc Quân, hy vọng với tư cách là mẹ ruột của Lê Trác Cẩn, bà ấy có thể nói giúp: “Ngọc Quân… Dù thế nào đi nữa, thím vẫn thích náo nhiệt mà…”
“Thím” chính là bà nội của Lê Trác Cẩn, bà cụ đang bệnh nặng. Dù biết rõ chi bên có tâm tư riêng nhưng vì lòng dạ không đủ cứng rắn để đuổi họ đi, trong tư tưởng cũ kỹ, bà cụ vẫn cảm thấy gia đình đông đúc mới là tốt.
Thẩm Ngọc Quân tu hành pháp môn giữ miệng, mỗi ngày tối đa chỉ nói ba câu. Hôm nay bà ấy vẫn chưa dùng hết số câu đó, nhưng lúc này khi bị gọi tên, bà ấy cũng chỉ mỉm cười bất lực mà không đáp lại.
Đương nhiên, những người nhà họ Lê chỉ có thể “Hiểu”, tất cả đều yên phận, dõi theo cảnh tượng nhà ba người nhà Lê Tử Dương với gương mặt viết đầy hai chữ “Phẫn nộ” và “Hối hận” bị hai quản gia khách sáo tiễn ra khỏi nhà tổ họ Lê.
Sau đó, Lê Trác Cẩn chỉ thản nhiên nói: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Bữa ăn kết thúc, tiệc gia đình khép lại. Lê Trác Cẩn đưa Ngu Tử lên lầu chào tạm biệt bà nội, sau đó cũng nói lời từ biệt với Thẩm Ngọc Quân, rồi cùng Ngu Tử rời khỏi nhà tổ họ Lê.
Ngồi vào xe, Lê Trác Cẩn mới hỏi: “Cậu đưa thẳng kẻ bỏ thuốc cậu đến đồn cảnh sát à?”
“Có chút bất ngờ về cách cậu xử lý, nên tôi xác nhận lại thôi.” Lê Trác Cẩn khởi động xe: “Lần này mẹ tôi lại tặng cậu cái gì?”
Ngu Tử mở hộp nhung, khóe mắt cong lên đầy vui vẻ: “Trâm cài sapphire, viên đá to lắm, rất đẹp.”
Lê Trác Cẩn liếc qua, bâng quơ nói: “Tự nhiên thấy, mẹ tôi tặng cậu nhiều quà như vậy mà tôi vẫn chưa đòi lại, tính tổng giá trị chắc vượt xa mười triệu tệ tiền bồi thường ly hôn mà tôi hứa với cậu rồi. Hay là tôi xù luôn số đó nhỉ?”
Ngu Tử cất trâm cài lại vào hộp, đáp có lý có tình: “Nhưng mấy năm nay giá trị con người tôi tăng vọt, tiền công theo giờ cũng không còn như ba năm trước nữa. Hay là tiện thể nâng cát-xê cho tôi luôn đi?”
“Dù sao thì tôi cũng diễn rất được lòng mẹ và bà nội anh, vậy là đáng tin lắm rồi đúng không?” Ngu Tử nghịch hộp nhung trong tay.
Nhắc đến chuyện này, Lê Trác Cẩn khẽ tặc lưỡi, thật ra cũng thấy hơi đau đầu, bà nội và mẹ anh, đặc biệt là mẹ anh thật sự rất thích Ngu Tử. Bình thường có món gì đẹp, ví dụ như chiếc trâm cài trên tay Ngu Tử bây giờ, chỉ cần thấy hợp với cậu, mẹ anh đều mua về, chờ Ngu Tử quay lại nhà họ Lê để tặng.
Tình huống này có chút nằm ngoài dự đoán của Lê Trác Cẩn.
Hiện giờ, nhà họ Lê đã nằm trong tay anh, những cái gọi là gia quy cũng chẳng còn ràng buộc anh được nữa, thích thì giữ, không thích thì bỏ. Vì vậy, anh không cần để tâm đến sự nghi kỵ của đám chi bên. Mấy ngày nữa ly hôn với Ngu Tử, anh càng không cần giải thích với họ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cuộc hôn nhân này vẫn phải kết thúc.
Thoáng chốc, năm ngày trôi qua.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thỏa thuận của Lê Trác Cẩn và Ngu Tử, cũng là ngày họ đã hẹn để làm thủ tục ly hôn.
11
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
