TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

“Ông chú, trong số những người ở đây, ông chú là lớn tuổi nhất, cũng là người hiểu rõ gia quy nhất. Vậy theo gia quy nhà họ Lê, kẻ dùng thủ đoạn hãm hại bạn đời của gia chủ, sau đó còn dám lên mặt sai bảo gia chủ thì nên xử lý thế nào?”

Sắc mặt Lê Tử Dương trắng bệch: “Anh Tư, anh… Anh nhất định phải đổ tội này cho em sao?”

Cha mẹ Lê Tử Dương đã đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu ta, ấn cậu ta xuống: “Đủ rồi! Tử Dương! Đến nước này rồi mà con còn cái giọng điệu đó sao! Mau xin lỗi anh Tư và Tiểu Tử đi!”

Lê Trác Cẩn ngắt lời: “Không cần. Ông chú?”

Ngu Tử vừa ăn món tráng miệng vừa dửng dưng xem vở kịch này.

Những người nhà họ Lê vừa rồi còn hòa thuận vui vẻ, lúc này cũng chẳng ai mở miệng giúp đỡ hòa giải, ông chú Lê chỉ đành hắng giọng, cân nhắc ý của Lê Trác Cẩn rồi già nua lên tiếng: “Theo gia quy, bất kính với gia chủ, đương nhiên phải bị trục xuất. Hơn nữa, dạy con không nghiêm là lỗi của cha mẹ, nếu còn cha mẹ, cũng phải bị đuổi cùng…”

“Chú!” Cha mẹ Lê Tử Dương nhìn sang ông chú Lê.

Lê Trác Cẩn hoàn toàn không có ý định cho họ cơ hội xoay chuyển, gật đầu: “Được, vậy cứ làm theo lời ông chú đi. Vừa hay tiệc gia đình còn chưa bắt đầu, dì Phương, chú Trần, tiễn khách giúp tôi.”

Dì Phương và chú Trần là hai quản gia của nhà tổ họ Lê, lúc này đều có mặt trong phòng ăn.

Những người họ Lê khác không ngờ Lê Trác Cẩn lại vô tình đến vậy, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Lê Tử Dương có phần hoang mang, không hiểu tại sao chuyện này lại kết thúc bằng việc ba người nhà mình bị đuổi ra ngoài. Cậu ta dù có ăn chơi lêu lổng cũng hiểu rõ gia quy nhà họ Lê. Bị trục xuất không chỉ đơn giản là không thể quay lại nhà tổ, mà còn thực sự sẽ có quỹ gia tộc và luật sư đến tiến hành thu hồi tài sản!

“Trác Cẩn…” Cuối cùng, cha của Lê Tử Dương cũng sa sầm mặt: “Cậu làm vậy là qua cầu rút ván sao? Ba tháng trước, trong lần ký tên cuối cùng, chúng tôi đều phối hợp để cậu hoàn toàn nắm giữ cơ nghiệp nhà họ Lê, trở thành gia chủ thực sự. Vậy mà mới có mấy tháng, cậu đã không chờ nổi mà ra tay với người nhà mình rồi? Cơ nghiệp nhà họ Lê lớn như vậy, chúng tôi chỉ là chi bên, vốn dĩ cũng chẳng được chia là bao, vậy mà ngay cả điều đó cậu cũng không dung thứ nổi?”

Mẹ của Lê Tử Dương cũng nghiến răng nói: “Tôi thấy Trác Cẩn cũng không chỉ nhằm vào ba người nhà chúng ta. Nếu có thể, thật ra cậu muốn quét sạch toàn bộ chi bên ngồi đây ra ngoài chứ gì?”

“Đúng vậy, chẳng phải lúc nãy tôi đã nói rồi sao? Nếu theo sở thích cá nhân của tôi, phần lớn mọi người ở đây vốn không cần có mặt trong bữa tiệc này.” Lê Trác Cẩn điềm nhiên đáp, giọng điệu thẳng thắn đầy tự tin.

“Qua cầu rút ván?” Lê Trác Cẩn cười lạnh: “Đừng nói cứ như các người đã hy sinh gì cho tôi vậy. Nếu như các người có thể tìm được bằng chứng để chất vấn vị trí gia chủ của tôi, liệu có thể cam chịu ký tên vào bản đồng thuận của quỹ gia tộc không? Chuyện "Ép cung" ba năm trước, mọi người quên hết rồi à? Cũng đâu cần phải mặt dày đến mức này.”

Ánh mắt lạnh lùng của Lê Trác Cẩn lướt qua những gương mặt đầy tâm tư xung quanh bàn ăn: “Cơ nghiệp nhà họ Lê tuy lớn, nhưng năm đó vì sao ông nội tôi có thể trở thành gia chủ, chẳng lẽ các người không hiểu rõ sao?”

Nghe đến đây, những ai còn có ý định lên tiếng giúp nhà Lê Tử Dương đều lập tức im lặng, sợ rằng nếu lỡ lời, Lê Trác Cẩn sẽ quay sang đối phó chính họ.

Những bậc trưởng bối tóc hoa râm đều lựa chọn giả câm giả điếc.

Lê Trác Cẩn cười nhạt: “Năm đó, ông nội và bà nội tôi đã vực dậy cơ nghiệp dòng họ, phát triển huy hoàng, còn những kẻ họ Lê từng sợ nhà họ Lê phá sản đến mức trốn tránh xa nay lại nhớ mình mang họ Lê, thậm chí con cháu bọn họ, chính là những người đang ngồi đây cũng nghiễm nhiên cho rằng mình thuộc chi bên nhà họ Lê thì đương nhiên phải được hưởng lợi…”

11

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.