0 chữ
Chương 20
Chương 20
Sau đó, ông ta cười hòa giải với Lê Trác Cẩn và Ngu Tử: “Ai ya... Trác Cẩn, Tiểu Tử, hai đứa đừng chấp thằng nhóc này, nó có cái tính ngang bướng vậy thôi. Xem ra nó thật sự rất thích cái cậu Bạch Giản kia, nên mới sốt ruột.”
Mẹ Lê Tử Dương cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, con trai chúng tôi tính tình thẳng thắn, nhưng bản chất không xấu, còn hơi dễ bị lừa nữa. Cái người tên Bạch Giản đó dám hại Tiểu Tử, nhất định không phải hạng tốt đẹp gì. Có lẽ con trai tôi đã bị lừa rồi... Tử Dương, còn không mau xin lỗi! Vì một gã bạn trai chẳng ra sao mà làm loạn lên trước mặt bao nhiêu người lớn trong gia đình, con xem con ra thể thống gì nữa!”
Lê Trác Cẩn vẫn im lặng, Ngu Tử thì điềm nhiên thưởng thức cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ chẳng khác nào kẻ được nuông chiều kiêu ngạo, hệt như cáo mượn oai hùm.
Lý trí và cảm xúc của Lê Tử Dương giằng co một lúc, rồi bị thái độ khinh thường cậu ta ra mặt của Ngu Tử chọc giận đến mức lý trí bị đánh bại.
Cậu ta không những không xin lỗi mà còn đập bàn đứng dậy: “Con xin lỗi cái gì? Con nói sai cái gì? Dù sao con cũng không quan tâm! Anh Tư, anh nói thẳng ra đi, có xem em là người nhà không? Nếu anh thật sự xem em là người nhà, vậy thì Bạch Giản chính là em dâu tương lai của anh! Anh bảo Ngu Tử rút đơn kiện, thả Bạch Giản ra đi! Cậu ấy cũng là người trong giới giải trí, anh cũng biết một ngôi sao đột nhiên mất tích sẽ gây ra ảnh hưởng xấu lớn thế nào mà! Chỉ cần Bạch Giản được thả, đến lúc đó em sẽ đi cùng cậu ấy, đích thân xin lỗi Ngu Tử một lần nữa cũng được!”
Cậu ta ngang nhiên thách thức Lê Trác Cẩn, khiến những người còn lại trong gia đình đều thấp thỏm không yên, nhưng đồng thời cũng có chút chờ mong cậu ta sẽ tiếp tục làm càn, để họ có thể nhìn rõ giới hạn của Lê Trác Cẩn, rốt cuộc những người mang họ “Lê” như họ có thể có được bao nhiêu lợi ích?
Lê Trác Cẩn bật cười khẽ, liếc sang Ngu Tử, giọng điệu gần như dịu dàng: “Em đã đưa người ta đến đồn cảnh sát, chứng tỏ em cực kỳ ghét cậu ta nhỉ?”
Lê Trác Cẩn bày ra dáng vẻ vợ chồng tình thâm, Ngu Tử cũng không nhịn được mà nhập vai theo, từ bộ dạng nhàn nhã thoáng cái đã biến thành một chú chim hoàng yến trà xanh yếu đuối, ngọt ngào gật đầu: “Đúng vậy, em cực kỳ ghét tên Bạch Giản đó! Nhưng mà ai bảo cậu ta là bạn trai của Tử Dương chứ, giờ Tử Dương đang hung dữ ép buộc anh như vậy, em không thể làm khó anh thêm nữa đâu. Nên Trác Cẩn à, anh muốn làm gì cũng được, em sẽ không giận anh.”
Lê Trác Cẩn suýt nữa không đỡ nổi màn nhập vai này: “...”
Anh phải thừa nhận, Ngu Tử nhập vai rất nhanh.
Chỉ là... Nhập sai vai.
Những người có mặt đều mang tâm trạng phức tạp, thật sự không ngờ Lê Trác Cẩn lại thích kiểu người này, thậm chí còn cưới hẳn về, ba năm rồi mà tình cảm vẫn không rạn nứt chút nào...Lê Tử Dương vừa nghe giọng điệu yêu phi của Ngu Tử đã cảm thấy không ổn: “Anh Tư, anh đừng nghe cậu ta ly gián…”
“Cậu ấy là bạn đời hợp pháp của tôi.” Lê Trác Cẩn cắt ngang lời Lê Tử Dương, sau đó nhướn mày: “Có cần phải so đo thân sơ với cậu không?”
Sắc mặt Lê Tử Dương tái nhợt.
Cha mẹ của Lê Tử Dương vội vàng muốn hòa giải.
Nhưng Lê Trác Cẩn không cho họ cơ hội mở miệng: “Cậu bị lời lẽ của ông chú tẩy não rồi sao? Sao lại nghĩ ba chữ "Người một nhà" có thể dùng để uy hϊếp tôi? Lê Tử Dương, bạn trai cậu dám dùng thuốc hại Ngu Tử, chẳng lẽ không phải do cậu chỉ thị?”
“Không…” Đôi mắt Lê Tử Dương trợn to.
Cha mẹ Lê Tử Dương cũng nhận ra tình hình có vẻ nghiêm trọng: “Khoan đã, Trác Cẩn, chuyện này…”
“Là do trước đây tôi tôn trọng mọi người quá, khiến mọi người nghĩ rằng không cần phải tôn trọng tôi và người thân cận nhất của tôi sao?” Giọng điệu của Lê Trác Cẩn lạnh lẽo: “Nếu theo ý thích cá nhân của tôi, chín mươi lăm phần trăm thân thích có mặt hôm nay đều không nên xuất hiện trong nhà tôi. Nhưng vì tôi mang họ Lê, bà nội vẫn còn, nên tôi cũng tạm chấp nhận tuân theo mấy quy tắc cổ hủ của nhà họ Lê mà bao dung cho mọi người. Nhưng có phải mọi người cũng nên phối hợp một chút với cái gọi là "Gia hòa vạn sự hưng" này không?”
Mẹ Lê Tử Dương cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, con trai chúng tôi tính tình thẳng thắn, nhưng bản chất không xấu, còn hơi dễ bị lừa nữa. Cái người tên Bạch Giản đó dám hại Tiểu Tử, nhất định không phải hạng tốt đẹp gì. Có lẽ con trai tôi đã bị lừa rồi... Tử Dương, còn không mau xin lỗi! Vì một gã bạn trai chẳng ra sao mà làm loạn lên trước mặt bao nhiêu người lớn trong gia đình, con xem con ra thể thống gì nữa!”
Lê Trác Cẩn vẫn im lặng, Ngu Tử thì điềm nhiên thưởng thức cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ chẳng khác nào kẻ được nuông chiều kiêu ngạo, hệt như cáo mượn oai hùm.
Cậu ta không những không xin lỗi mà còn đập bàn đứng dậy: “Con xin lỗi cái gì? Con nói sai cái gì? Dù sao con cũng không quan tâm! Anh Tư, anh nói thẳng ra đi, có xem em là người nhà không? Nếu anh thật sự xem em là người nhà, vậy thì Bạch Giản chính là em dâu tương lai của anh! Anh bảo Ngu Tử rút đơn kiện, thả Bạch Giản ra đi! Cậu ấy cũng là người trong giới giải trí, anh cũng biết một ngôi sao đột nhiên mất tích sẽ gây ra ảnh hưởng xấu lớn thế nào mà! Chỉ cần Bạch Giản được thả, đến lúc đó em sẽ đi cùng cậu ấy, đích thân xin lỗi Ngu Tử một lần nữa cũng được!”
Cậu ta ngang nhiên thách thức Lê Trác Cẩn, khiến những người còn lại trong gia đình đều thấp thỏm không yên, nhưng đồng thời cũng có chút chờ mong cậu ta sẽ tiếp tục làm càn, để họ có thể nhìn rõ giới hạn của Lê Trác Cẩn, rốt cuộc những người mang họ “Lê” như họ có thể có được bao nhiêu lợi ích?
Lê Trác Cẩn bày ra dáng vẻ vợ chồng tình thâm, Ngu Tử cũng không nhịn được mà nhập vai theo, từ bộ dạng nhàn nhã thoáng cái đã biến thành một chú chim hoàng yến trà xanh yếu đuối, ngọt ngào gật đầu: “Đúng vậy, em cực kỳ ghét tên Bạch Giản đó! Nhưng mà ai bảo cậu ta là bạn trai của Tử Dương chứ, giờ Tử Dương đang hung dữ ép buộc anh như vậy, em không thể làm khó anh thêm nữa đâu. Nên Trác Cẩn à, anh muốn làm gì cũng được, em sẽ không giận anh.”
Lê Trác Cẩn suýt nữa không đỡ nổi màn nhập vai này: “...”
Anh phải thừa nhận, Ngu Tử nhập vai rất nhanh.
Chỉ là... Nhập sai vai.
Những người có mặt đều mang tâm trạng phức tạp, thật sự không ngờ Lê Trác Cẩn lại thích kiểu người này, thậm chí còn cưới hẳn về, ba năm rồi mà tình cảm vẫn không rạn nứt chút nào...Lê Tử Dương vừa nghe giọng điệu yêu phi của Ngu Tử đã cảm thấy không ổn: “Anh Tư, anh đừng nghe cậu ta ly gián…”
Sắc mặt Lê Tử Dương tái nhợt.
Cha mẹ của Lê Tử Dương vội vàng muốn hòa giải.
Nhưng Lê Trác Cẩn không cho họ cơ hội mở miệng: “Cậu bị lời lẽ của ông chú tẩy não rồi sao? Sao lại nghĩ ba chữ "Người một nhà" có thể dùng để uy hϊếp tôi? Lê Tử Dương, bạn trai cậu dám dùng thuốc hại Ngu Tử, chẳng lẽ không phải do cậu chỉ thị?”
“Không…” Đôi mắt Lê Tử Dương trợn to.
Cha mẹ Lê Tử Dương cũng nhận ra tình hình có vẻ nghiêm trọng: “Khoan đã, Trác Cẩn, chuyện này…”
“Là do trước đây tôi tôn trọng mọi người quá, khiến mọi người nghĩ rằng không cần phải tôn trọng tôi và người thân cận nhất của tôi sao?” Giọng điệu của Lê Trác Cẩn lạnh lẽo: “Nếu theo ý thích cá nhân của tôi, chín mươi lăm phần trăm thân thích có mặt hôm nay đều không nên xuất hiện trong nhà tôi. Nhưng vì tôi mang họ Lê, bà nội vẫn còn, nên tôi cũng tạm chấp nhận tuân theo mấy quy tắc cổ hủ của nhà họ Lê mà bao dung cho mọi người. Nhưng có phải mọi người cũng nên phối hợp một chút với cái gọi là "Gia hòa vạn sự hưng" này không?”
12
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
