TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Lẽ ra quy trình này phải do gia chủ nhà họ Lê đảm nhận, cùng lắm cũng phải do người trong chi chính phụ trách. Nhưng chi chính của Lê Trác Cẩn nhân khẩu thưa thớt, lớp trẻ chỉ có một mình anh, gia chủ cũng là anh, mà anh lại không phải lúc nào cũng tham gia bữa tiệc gia đình. Dù có tham gia, anh cũng chẳng buồn làm mấy thủ tục này.

Mẹ của Lê Trác Cẩn là Thẩm Ngọc Quân thì lại tu hành khẩu thiền, không chịu mở miệng nói chuyện, cũng chẳng bận tâm đến quy trình này.

Thế nên từ ba năm trước, việc này đã rơi vào tay ông chú lớn trong nhà, người luôn xem trọng chuyện “Vinh nhục của gia tộc là chuyện chung”. Tuy mỗi lần nói cũng chỉ quanh quẩn mấy câu đó, nhưng ông ta có thể lặp lại với cùng một sự nhiệt huyết suốt mười phút, đến tận khi món ăn được dọn đủ và chuẩn bị mở nắp mới thôi.

Nhưng hôm nay, ông chú mới chỉ nói được hai phút đã bị một giọng nói trẻ tuổi ngắt lời: “Nếu đã nhắc đến chuyện chung sống hòa thuận, vậy đúng lúc tôi có việc muốn nhờ Ngu Tử, không biết có được không?”

Bị bề dưới ngang nhiên cắt ngang, ông chú hơi không vui, nhưng cũng không tiện tỏ thái độ, chỉ có thể giả vờ như không bận lòng, nở một nụ cười đầy nếp nhăn: “Ồ? Chuyện gì mà nhất thiết phải nói ngay tại bàn ăn?”

“Bắt buộc phải nói trước mặt mọi người, nếu không cháu sợ Ngu Tử không nể mặt cháu.” Giọng điệu của người trẻ tuổi kia vừa lười biếng, vừa mang theo chút bực bội bị đè nén.

Mọi người nghe vậy thì đồng loạt nhìn sang, Ngu Tử cũng nhìn về phía người vừa nói, cháu trai nhỏ của anh trai ông nội Lê Trác Cẩn.

Thực ra, chỉ nhớ được thân phận của đối phương đã là tốt lắm rồi. Dù chi chính của Lê Trác Cẩn không có nhiều người, nhưng chi bên của thế hệ ông nội anh thì vô cùng đông đúc, nhiều người như vậy khiến Ngu Tử không thể nào nhớ hết từng cái tên.

Ví dụ như cậu thanh niên này, cho đến hôm qua, Ngu Tử cũng chưa chắc đã biết cậu ta tên gì.

Nhưng hôm qua, khi ở đồn cảnh sát, cậu đã nghe Bạch Giản nhắc đến, cậu ta tên là Lê Tử Dương, chính là “Bạn trai họ Lê” trong miệng Bạch Giản, người đã đưa bánh quy tẩm thuốc kí©h thí©ɧ cho cậu.

Giờ phút này, nhìn bộ dạng như muốn viết thẳng hai chữ “Hỏi tội” lên mặt của Lê Tử Dương, Ngu Tử thản nhiên nhướng mày.

“Có chuyện thì không biết nói thẳng, cứ châm chọc bóng gió là muốn làm ai mất ngon bữa cơm này?”

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lê Trác Cẩn vang lên, rõ ràng là đang đứng về phía Ngu Tử.

Ngu Tử chẳng hề ngạc nhiên. Dù sao thì đây cũng là nhà họ Lê, mà thân phận của cậu là bạn đời hợp pháp của Lê Trác Cẩn. Mặt mũi của cậu chính là mặt mũi của gia chủ nhà họ Lê.

Từ trước đến nay, Lê Trác Cẩn vẫn luôn bảo vệ Ngu Tử trước mặt người nhà họ Lê. Kể cả lúc ban đầu Ngu Tử diễn hỏng, khiến quan hệ vợ chồng hợp pháp trông như một cuộc giao dịch bất chính, Lê Trác Cẩn cũng không bóc trần cậu trước mặt người nhà họ Lê.

Chuyện riêng tư là một chuyện, nhưng trước mặt người khác lại là chuyện khác. Nếu có ai đó khıêυ khí©h Ngu Tử trong nhà họ Lê, bóng gió mỉa mai cậu, thì chẳng khác nào đang khıêυ khí©h Lê Trác Cẩn.

Lê Tử Dương cũng không thực sự có gan đối đầu với Lê Trác Cẩn, cậu ta chỉ đang bực bội trong lòng, suốt cả ngày hôm nay đã nín nhịn, chỉ đợi đến bữa tiệc này để bùng nổ. Trước khi lên tiếng, cậu ta còn tự nhắc nhở mình không được công khai giẫm lên mặt mũi của Ngu Tử trước mặt Lê Trác Cẩn. Nhưng đến lúc mở miệng rồi, cậu ta lại quên sạch mất điều đó.

Bây giờ, bị Lê Trác Cẩn lạnh lùng cảnh cáo một câu, khí thế nửa vời định hỏi tội của Lê Tử Dương lập tức xẹp xuống.

Cha mẹ cậu ta cũng liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, khiến cậu ta buộc phải ngoan ngoãn lại một chút, nói: “Anh Tư, xin lỗi, em nhất thời nóng nảy, không có ý muốn ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người... Cũng không phải cố ý nhằm vào Ngu Tử, chỉ là... Ngu Tử, cậu có quen Bạch Giản không?”

11

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.