0 chữ
Chương 17
Chương 17
Những người họ hàng đời ông bà vẫn còn sống đều ở trên tầng, tóc đã bạc trắng, quây quần bên giường bệnh của bà nội Lê Trác Cẩn, mẹ anh cũng có mặt ở đó.
"Bà nội, mẹ." Lê Trác Cẩn vừa bước vào cửa đã cất tiếng gọi, sau đó lần lượt chào các cô dì chú bác.
Ngu Tử nghe mà thấy mệt dùm, may mà Lê Trác Cẩn đã sắp đặt cho cậu một vai trò đơn giản, đó là một “Bình hoa di động”. Cậu chỉ cần đứng yên lặng bên cạnh Lê Trác Cẩn, giữ nụ cười trông có vẻ đang sống rất tốt, khi được hỏi thì đáp qua loa, còn lại có thể im lặng càng nhiều càng tốt, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng có thể bỏ qua. Dù sao thì sự có mặt của cậu cũng chỉ mang tính hình thức.
Lê Trác Cẩn sắp xếp như vậy chủ yếu vì không tin vào diễn xuất của Ngu Tử. Anh cảm thấy chỉ cần cậu ý thức được bản thân đang “Diễn” thì chắc chắn sẽ diễn rất tệ, ngay cả chuyện tỏ ra đằm thắm cũng có thể thể hiện một cách lố bịch không chịu nổi.
Lúc trước lần đầu tiên dẫn Ngu Tử về nhà họ Lê, Lê Trác Cẩn đã dặn trước rằng hai người cần đóng vai “Lâu ngày sinh tình”, yêu cầu cũng không cao, chỉ cần Ngu Tử kiềm chế bớt bản năng cà khịa anh là được.
Nhưng kết quả là, tuy Ngu Tử đã tạm thời tém tính cách hay phản bác của mình, nhưng lại diễn vở kịch “Lâu ngày sinh tình” thành một màn “Trà xanh hoa sen trắng dựa vào nhan sắc để bám đại gia”.
… Dù xét trên một phương diện nào đó, đúng là Ngu Tử đã bị tiền của Lê Trác Cẩn làm rung động, rồi mới có cuộc hôn nhân này.
Nhưng diễn như vậy trong nhà họ Lê khiến Lê Trác Cẩn cảm thấy tổn hại đến hình tượng lý trí của mình, trông anh cứ như một tên ngốc vì sắc mà mất trí không bằng.
Vậy nên lần thứ hai về nhà họ Lê, Lê Trác Cẩn đã chỉnh sửa “Tuyến nhân vật” cho Ngu Tử. Còn Ngu Tử thì không bận tâm, nói ít làm ít còn tiết kiệm công sức hơn.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Lê Trác Cẩn đến thăm bà nội đang nằm trên giường bệnh. Bà nội và các trưởng bối xung quanh ân cần dặn dò, Lê Trác Cẩn thỉnh thoảng đáp lại, còn Ngu Tử thì từ đầu đến cuối chỉ đứng yên như một món đồ trang trí xinh đẹp bên cạnh anh. Khi có ai gọi đến tên cậu, cậu chỉ cười nhẹ gật đầu.
Mười lăm phút sau, sắp đến tám giờ, cũng là thời gian nhập tiệc của buổi tiệc gia đình nhà họ Lê. Ngoại trừ bà nội của Lê Trác Cẩn, những người khác đều đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, đồng nghĩa với việc thời gian “Nghe dạy dỗ” của Lê Trác Cẩn và Ngu Tử cũng kết thúc.
Lúc xuống lầu, mẹ của Lê Trác Cẩn - Thẩm Ngọc Quân, người từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng, đi đến bên cạnh Ngu Tử. Bà ấy lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhung vuông nhỏ, mỉm cười đặt vào tay Ngu Tử.
Ngu Tử cũng cười tít mắt, như đã quá quen thuộc với chuyện này, tự nhiên nhận lấy món quà rồi ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn mẹ."
Thẩm Ngọc Quân khẽ cười.
Nhìn cảnh tượng “Mẹ hiền con hiếu” này, nghe giọng điệu ngọt đến phát ngấy của Ngu Tử, Lê Trác Cẩn cảm thấy ê cả răng, nghiêng đầu sang hướng khác để khỏi nhìn.
Mọi người trong phòng khách thấy các bậc trưởng bối trên lầu đều đã xuống, bèn lần lượt đứng dậy cùng nhau đi về phía phòng ăn. Khi đến nơi, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống theo thứ bậc, thoạt nhìn chẳng khác nào một dòng họ hòa thuận mỹ mãn.
Vị trí chủ tọa để trống, Lê Trác Cẩn ngồi vào vị trí bên cạnh, Ngu Tử cũng ngồi xuống bên cạnh anh. Theo vai vế và tuổi tác của Lê Trác Cẩn trong nhà họ Lê, vốn dĩ anh không nên ngồi ở vị trí cao như vậy, nhưng ai bảo ba năm trước anh đã trở thành chủ nhà họ Lê chứ. Hiện tại, vị trí chủ tọa vẫn được để trống chỉ là vì bà nội và mẹ anh vẫn còn mà thôi.
Món ăn bắt đầu được dọn lên.
Một ông chú lớn tuổi nhất trong thế hệ trước của nhà họ Lê lên tiếng nói vài lời khách sáo trước bữa ăn. Dù sao thì nội dung cũng chỉ có mấy câu quen thuộc, khen ngợi con cháu nhà họ Lê đều có tiền đồ, vui mừng vì lại được đoàn tụ trong bữa tiệc gia đình hôm nay, hy vọng con cháu trong nhà có thể tương trợ lẫn nhau, hòa thuận chung sống, cùng nhau phát triển cơ nghiệp nhà họ Lê.
"Bà nội, mẹ." Lê Trác Cẩn vừa bước vào cửa đã cất tiếng gọi, sau đó lần lượt chào các cô dì chú bác.
Ngu Tử nghe mà thấy mệt dùm, may mà Lê Trác Cẩn đã sắp đặt cho cậu một vai trò đơn giản, đó là một “Bình hoa di động”. Cậu chỉ cần đứng yên lặng bên cạnh Lê Trác Cẩn, giữ nụ cười trông có vẻ đang sống rất tốt, khi được hỏi thì đáp qua loa, còn lại có thể im lặng càng nhiều càng tốt, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng có thể bỏ qua. Dù sao thì sự có mặt của cậu cũng chỉ mang tính hình thức.
Lê Trác Cẩn sắp xếp như vậy chủ yếu vì không tin vào diễn xuất của Ngu Tử. Anh cảm thấy chỉ cần cậu ý thức được bản thân đang “Diễn” thì chắc chắn sẽ diễn rất tệ, ngay cả chuyện tỏ ra đằm thắm cũng có thể thể hiện một cách lố bịch không chịu nổi.
Nhưng kết quả là, tuy Ngu Tử đã tạm thời tém tính cách hay phản bác của mình, nhưng lại diễn vở kịch “Lâu ngày sinh tình” thành một màn “Trà xanh hoa sen trắng dựa vào nhan sắc để bám đại gia”.
… Dù xét trên một phương diện nào đó, đúng là Ngu Tử đã bị tiền của Lê Trác Cẩn làm rung động, rồi mới có cuộc hôn nhân này.
Nhưng diễn như vậy trong nhà họ Lê khiến Lê Trác Cẩn cảm thấy tổn hại đến hình tượng lý trí của mình, trông anh cứ như một tên ngốc vì sắc mà mất trí không bằng.
Vậy nên lần thứ hai về nhà họ Lê, Lê Trác Cẩn đã chỉnh sửa “Tuyến nhân vật” cho Ngu Tử. Còn Ngu Tử thì không bận tâm, nói ít làm ít còn tiết kiệm công sức hơn.
Mười lăm phút sau, sắp đến tám giờ, cũng là thời gian nhập tiệc của buổi tiệc gia đình nhà họ Lê. Ngoại trừ bà nội của Lê Trác Cẩn, những người khác đều đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, đồng nghĩa với việc thời gian “Nghe dạy dỗ” của Lê Trác Cẩn và Ngu Tử cũng kết thúc.
Lúc xuống lầu, mẹ của Lê Trác Cẩn - Thẩm Ngọc Quân, người từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng, đi đến bên cạnh Ngu Tử. Bà ấy lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp nhung vuông nhỏ, mỉm cười đặt vào tay Ngu Tử.
Thẩm Ngọc Quân khẽ cười.
Nhìn cảnh tượng “Mẹ hiền con hiếu” này, nghe giọng điệu ngọt đến phát ngấy của Ngu Tử, Lê Trác Cẩn cảm thấy ê cả răng, nghiêng đầu sang hướng khác để khỏi nhìn.
Mọi người trong phòng khách thấy các bậc trưởng bối trên lầu đều đã xuống, bèn lần lượt đứng dậy cùng nhau đi về phía phòng ăn. Khi đến nơi, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống theo thứ bậc, thoạt nhìn chẳng khác nào một dòng họ hòa thuận mỹ mãn.
Vị trí chủ tọa để trống, Lê Trác Cẩn ngồi vào vị trí bên cạnh, Ngu Tử cũng ngồi xuống bên cạnh anh. Theo vai vế và tuổi tác của Lê Trác Cẩn trong nhà họ Lê, vốn dĩ anh không nên ngồi ở vị trí cao như vậy, nhưng ai bảo ba năm trước anh đã trở thành chủ nhà họ Lê chứ. Hiện tại, vị trí chủ tọa vẫn được để trống chỉ là vì bà nội và mẹ anh vẫn còn mà thôi.
Món ăn bắt đầu được dọn lên.
Một ông chú lớn tuổi nhất trong thế hệ trước của nhà họ Lê lên tiếng nói vài lời khách sáo trước bữa ăn. Dù sao thì nội dung cũng chỉ có mấy câu quen thuộc, khen ngợi con cháu nhà họ Lê đều có tiền đồ, vui mừng vì lại được đoàn tụ trong bữa tiệc gia đình hôm nay, hy vọng con cháu trong nhà có thể tương trợ lẫn nhau, hòa thuận chung sống, cùng nhau phát triển cơ nghiệp nhà họ Lê.
11
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
